Nghe câu trả lời này, Úc Bạch có chút mờ mịt mở to hai mắt.
Ngày mai dạy cậu?
Dạy cậu cái gì...?
Trong đôi mắt nâu nhạt thoáng qua vẻ mê mang không tài nào hiểu nổi, khiến cho người vốn luôn điềm tĩnh, bình thản bỗng nhiên hiện ra chút ngây ngô thuần khiết.
Người đàn ông trước mặt dường như không hiểu được sự ngờ vực của cậu, đôi mắt xanh thẳm như mặt hồ gợn sóng, phản chiếu hình bóng vẻ mặt ngây thơ mơ màng của thanh niên.
Trái lại, ông cụ bên cạnh đầy phấn khích, tinh ý bắt được từ khóa quan trọng.
Ông nhanh chóng nhìn sang, không nén được vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Bác sĩ Tiểu Úc, cháu cũng chơi cờ vây à?!"
Bác sĩ Tiểu Úc ngẩn ra, theo bản năng định phủ nhận: "A? Cháu không…"
Rồi cậu bất chợt tỉnh ra, vội ngưng lời, trợn mắt nhìn người bên cạnh đầy kinh ngạc.
Cậu nói muốn học cờ vây khi nào—!
Người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cậu, gương mặt tuấn tú dường như sắp lộ vẻ nghi hoặc.
Trong giây phút ấy, Úc Bạch gượng gạo tránh ánh mắt kia.
Thôi được, cậu đã từng nói.
Không chỉ là muốn học cờ vây, cậu còn khẳng định nhất định sẽ học vào ngày mai.
…
Cần gì nhớ dai thế chứ!!
Quả thật không phải con người! Chẳng hề hiểu nổi ẩn ý của con người!
Cuối cùng Úc Bạch cũng nhận ra, lòng ngổn ngang nỗi bi ai muốn khóc mà không được, gò má trắng bệch bỗng chốc phớt đỏ.
Từ khi gặp người này, số lần cậu cảm thấy xấu hổ đến chết cứ tăng lên chóng mặt, vượt qua cả hai mươi năm sống vốn đầy sóng gió của mình.
Nhưng vì danh dự của con người, cậu chỉ có thể lặng lẽ nuốt bát nước đắng này.
Câu phủ nhận của Úc Bạch đã nói được nửa chừng, để tránh Tạ Vô Phưởng sinh nghi, đầu cậu nhanh chóng vận chuyển, ứng biến: "Cháu không... không rành cờ vây lắm, nên mới cần người dạy ấy mà."
"Ồ!" Trương Vân Giang liền gật đầu, "Hóa ra cháu cũng có hứng thú với cờ vây."
Rồi ông như bừng tỉnh: "Cũng phải thôi, ta nhớ buổi chiều nay, cháu dẫn đồng chí Tiểu Tạ ra công viên xem cờ, nhưng lúc đó ta cứ tưởng cháu quan tâm cờ tướng hơn…"
Úc Bạch nghe ông cụ ngập ngừng hồi tưởng, vội ngắt lời: "Không không không! Là cờ vây, cháu quan tâm cờ vây!"
Nghe ông già nhắc đến ký ức mình không có, Tạ Vô Phưởng im lặng nhìn qua, chăm chú lắng nghe.
Thấy vậy, lòng Úc Bạch như có chuông báo động reo vang, vội vã bổ sung thêm.
"—Đương nhiên, chủ yếu là vì anh ấy quan tâm!"
Bởi vì chiều nay khi cậu giải thích hoàn cảnh trước đó cho Tạ Vô Phưởng, phiên bản đó là do hai người đi ngang qua công viên Thái Dương, người ấy có hứng thú với cờ vây nên học ngay tại chỗ.
Khi ấy, Tạ Vô Phưởng nghe xong còn suy nghĩ rồi hỏi lại: "Tôi hứng thú với cờ vây à?"
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!