Thật ra mép bàn ăn cũng không thấp đến mức có thể đụng vào đầu, hơn nữa, cậu bé chẳng hề đưa tay lên xoa đầu chút nào.
Thế nhưng, ánh lệ long lanh trong đôi mắt đen láy lại hiện rõ.
Trương Vân Giang cúi xuống nhìn cậu, không hiểu chuyện gì xảy ra, có chút ngơ ngác hỏi: "Ồ… được rồi, cháu không khóc, không gọi là nhóc nữa. Vậy phải gọi cháu là gì đây?"
Ông hỏi khá tùy tiện, nhưng mặt Viên Ngọc Hành rất phức tạp, lẩm bẩm khe khẽ: "Chẳng phải đã nói tên cho ông biết rồi sao."
"Đúng đúng. "Trương Vân Giang vội vàng nói," Úc Hàng, đúng không?"
Trong giọng điệu không nhận ra điều bất thường của ông, cậu bé định nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài khe khẽ: "… Đúng rồi, tên hay lắm."
"Tất nhiên là cái tên hay."
Chủ đề vô tình bị gián đoạn lại quay về tên, câu nói ông đã nghĩ sẵn từ trước cũng buột ra: "Có câu thơ rằng, "Cự xuyên tư dục tể, chung dĩ ký chu hàng"."
(Khát vọng vượt qua biển lớn, cuối cùng dùng thuyền để gửi gắm.)
"Đây là một bài thơ do một vị đế vương cổ đại viết, dù không cùng chữ Úc, nhưng cũng mang ý nghĩa tốt đẹp. Tiểu… Tiểu Hàng, cháu có hiểu câu thơ này không?"
"Không hiểu, không hiểu!" Viên Ngọc Hành mỗi lần nghe ông giảng thơ là lại đau đầu – oán giận theo phản xạ: "Đang ăn cơm mà lại kể thơ! Phiền quá đi!"
Lời oán trách đột ngột khiến Trương Vân Giang ngớ người, theo phản xạ đáp lại: "Cháu…cháu rất giống một người bạn cũ của ta."
Nghe vậy, trong lòng cậu bé lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, luống cuống nhìn sang Úc Bạch cầu cứu: "A, gì cơ? Cháu không có ý đó đâu! Thơ hay mà, đúng không? Tiểu…"
Nói chưa dứt, cậu bỗng nhớ đến thân phận hiện tại của mình, không thể gọi người ta là Tiểu Bạch nữa, vì bây giờ danh nghĩa là cháu của Úc Bạch.
Trong tình thế nguy cấp, cậu bé đành hạ thấp lòng tự trọng của mình, nhượng bộ, hơi nhăn nhó nói khẽ: "…Chú… Chú ơi!"
Nghe vậy, Úc Bạch vốn cũng đang căng thẳng liền bật cười.
Đây là lần đầu tiên cậu được một người già gọi là "chú".
Cảm giác mới mẻ thật thú vị.
Úc Bạch mỉm cười, trong lòng trào lên chút bâng khuâng, chuyển đề tài giúp: "Chú Trương, cháu quên chưa mời chú ngồi rồi, thật ngại quá. Chú ngồi bên này được không?"
"À, không sao." Ông lão hơi ngạc nhiên, rồi không để tâm nữa, "Ngồi đâu cũng được mà."
Khi ông ngồi xuống ghế đối diện với cậu bé, Úc Bạch mới cùng Tạ Vô Phưởng ngồi xuống cạnh nhau.
Trong nhà hàng ồn ào, từng bàn khách đang ăn uống, thỉnh thoảng có phục vụ mang món ăn ra.
Trong suốt bữa ăn, Viên Ngọc Hành cúi đầu lặng lẽ ăn, không dám nhìn thêm vào người bạn lâu năm của mình, chỉ thỉnh thoảng lén liếc khi đối phương không chú ý. Hiếm khi Nghiêm Cảnh cũng không cãi nhau với ông, chỉ im lặng gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ.
Úc Bạch và Trương Vân Giang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng giới thiệu cho Tạ Vô Phưởng về các món ăn vừa được mang lên.
Hà Tây thì lặng lẽ cầm bát ăn cơm, vừa ăn vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của người lớn, hiểu đôi phần mà cũng chẳng hiểu hết. Xung quanh náo nhiệt và ồn ào, mỗi khi món khoai lang mật được nhân viên phục vụ bưng lên, cô bé lại tò mò nhìn theo một lúc lâu cho đến khi cuối cùng cũng có một đĩa được mang đến bàn của họ.
Vì món ăn này trông phô trương quá.
Trên chiếc đĩa bạc lớn là một giá đỡ như giá nến, bốn chén nhỏ nằm ở các tầng khác nhau. Những sợi đường trắng phồng như kén tằm, từ chiếc chén cao nhất đổ xuống, trải ra từng tầng phủ lên khoai lang vàng ươm bên dưới.
Món ăn này do đầu bếp cùng nhân viên phục vụ kéo tơ ngay tại bàn, sau khi hoàn tất còn lễ phép nói: "Khoai lang mật, xin mời dùng."
... Nhưng, kéo nhiều tơ thế này có phải quá đáng không?
Không chỉ cô bé chăm chú nhìn mà cả bàn người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!