Trong nhà hàng gần bệnh viện, ánh đèn sáng rực, thực đơn sặc sỡ bày trên bàn, ô vuông nhỏ trước món khoai lang mật đã được đánh dấu đầu tiên.
Cậu bé đã thay bộ đồ bình thường, ngồi trên ghế đối diện với vẻ mặt do dự lo lắng nhìn ra ngoài cửa kính nơi dòng người qua lại.
"Hay là tôi về đi, khỏi gặp nữa..." Viên Ngọc Hành thì thầm, trong lòng đầy lo lắng, "Tôi thấy lão Trương có khi cũng chẳng theo bọn Tiểu Bạch tới đây đâu, lão cũng không dễ lừa đâu."
"Chắc chắn Tiểu Bạch sẽ dẫn người đến, chú Viên đừng quan tâm lung tung," Nghiêm Cảnh vừa chăm chú nghiên cứu thực đơn, vừa thuận miệng an ủi.
Cậu gọi món khoai lang mật mà Úc Bạch dặn trước, rồi đẩy thực đơn qua một chút, hỏi cô bé bên cạnh: "Hà Tây, em muốn ăn gì? Có thích sườn xào chua ngọt không?"
Cô bé ngồi bên ngước nhìn thực đơn, gật đầu rất nhanh: "Có ạ... em ăn gì cũng được."
Nghiêm Cảnh đánh dấu vào ô sườn xào chua ngọt: "Không biết nhà hàng này nấu có ngon không, Tiểu Bạch rất thích món này."
Bên ngoài cửa kính nhà hàng, một ông lão tóc bạc đi ngang cùng một thanh niên. Viên Ngọc Hành bất giác giật mình, cuống quít quay đầu lại làm vẻ bình thản. Chưa đến hai giây ông lại len lén nhìn ra ngoài, thấy không phải người mình đợi liền thất vọng thở dài.
"Sao vẫn chưa đến nhỉ, chờ nửa ngày rồi. Không phải Lão Trương gặp chuyện gì rồi chứ?" Viên Ngọc Hành lẩm bẩm, "Đồ ngốc, điện thoại cậu đâu rồi? Gọi cho Tiểu Bạch giùm tôi đi!"
"...," Nghiêm Cảnh liếc ông một cái, "Chúng ta vừa chia tay Tiểu Bạch và anh Tạ chưa bao lâu, vừa vào nhà hàng, còn chưa ngồi nóng ghế nữa, chú Viên gấp vậy."
Cô bé suy nghĩ một lát, rồi cũng nhỏ giọng an ủi: "Ông ơi, đừng lo, ông kia chắc chắn sẽ đến. Ông muốn ăn gì không?"
Sau khi biết cậu bé thấp hơn mình một chút thật ra đã 67 tuổi, Hà Tây mới chỉ tám tuổi, liền lịch sự gọi ông là "ông", khiến lào Viên mấy ngày nay thường bị nhầm là trẻ con cảm thấy vô cùng an ủi, không khỏi tán thưởng "đúng là mầm non tương lai của đất nước".
"Ít nhất cũng mười phút rồi!" Viên Ngọc Hành ngước nhìn đồng hồ trên tường, miệng thì bảo, "Tôi đâu có gấp, chỉ tiện miệng hỏi thôi, mọi người cứ gọi món đi, tôi ăn gì cũng được."
"Được." Nghiêm Cảnh quay lại hỏi Hà Tây, "Em có thích thịt kho tàu không? Hình món này trông cũng ngon đấy."
Hà Tây chớp mắt to tròn, không kìm được nuốt nước miếng: "Em ăn."
Viên Ngọc Hành chỉ yên lặng được chưa đầy một phút đã bắt đầu lẩm bẩm nhỏ giọng: "Tôi nghĩ tôi trông cũng không khác hồi nhỏ là mấy, lão Trương có nhận ra tôi không nhỉ? Chỉ mong ông ấy đừng kích động quá mà không kịp trấn tĩnh, thì tôi sẽ thấy có lỗi lắm..."
"Ừ ừ." Nghiêm Cảnh không ngẩng đầu, "Chúng ta gọi thêm món gà hầm nấm nhé?"
Cô bé đáp, giọng trong trẻo, sự rụt rè dần tan biến: "Dạ, được ạ."
Viên Ngọc Hành nghĩ một lúc, vẻ mặt vô cùng trăn trở: "Nhưng nếu ông ấy không nhận ra tôi, thì chắc tôi cũng sẽ thấy hơi buồn. Từng ấy năm quen nhau rồi mà! Sao lại không nhận ra tôi chứ?"
"Chú nói đúng," Nghiêm Cảnh đánh dấu thêm một món trên thực đơn rồi cân nhắc nói, "Thịt cũng đủ rồi, giờ thêm chút rau nữa nhỉ, rau ở đâu ấy nhỉ?"
Mắt tinh tường của Hà Tây lập tức chỉ ra, "Đây đây!"
"Tốt rồi, anh với Tiểu Bạch không thích ăn rau, còn anh Tạ trông cũng không phải là người ăn rau… Hà Tây, có món rau nào em muốn ăn không?"
"..." Viên Ngọc Hành đập bàn tức giận, "Đồ ngốc nhà cậu có nghe tôi nói không đấy!"
"Không có đâu!" Nghiêm Cảnh cũng đập bàn đáp cực kỳ chính nghĩa, "Cháu đang tập trung gọi món, cháu phải ăn!"
Cô bé ngồi bên bị giật mình, ngạc nhiên nhìn hai người rồi rụt rè nói, "Đừng… đừng giận ạ, rau gì em cũng ăn."
"... Cháu đừng sợ, ta không giận đâu." Cậu bé nén những lời th* t*c, tay ôm đầu giả vờ chóng mặt, "Aiya, chỉ là ta nhớ Tiểu Bạch thôi."
Nghiêm Cảnh đưa thực đơn đã đánh dấu nhiều món cho phục vụ, tức giận nói, " Cháu cũng nhớ cậu ấy, còn nhớ anh Tạ nữa. Chú Viên, chú có dám đập bàn trước mặt anh ấy không?"
"Nghe cứ như cậu dám vậy! Đồ nhát gan!"
"Ha ha, bây giờ ai mới là nhát gan hơn đây!"
Người phục vụ nghe thấy nhóm khách lớn bé đang cãi nhau, cười khúc khích nhận lấy thực đơn, thuận miệng hỏi, "Sao không dùng điện thoại gọi món vậy? Sẽ tiện hơn đấy ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!