Chương 44: (Vô Đề)

Trong tiếng nói trầm thấp, hai bóng người cứ thế sững lại tại chỗ.

Sự yên tĩnh âm thầm lan toả, đèn cảm ứng bất chợt tắt lịm.

Nghiêm Cảnh đi đằng trước nhìn thấy Hà Tây một mình tiến lại gần, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, băn khoăn hỏi: "Tiểu Bạch, sao cậu không để ý đến Hà Tây nữa vậy…"

Lúc này bên trái cậu ta là cậu bé gù lưng, còn bên phải là cô bé nhỏ nhắn yếu đuối, khiến cậu cảm thấy bản thân chẳng khác gì một thầy giáo thể dục hay lo toan.

Theo giọng nói của Nghiêm Cảnh, ánh sáng trong hành lang sáng lên trở lại.

Dưới ánh đèn ảm đạm mờ ảo, trên gò má trắng nhợt của chàng thanh niên tóc nâu thấp thoáng chút ửng đỏ rất rõ ràng, cảm giác áp lực nặng nề như bị xua tan, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng có phần lúng túng.

Đặc biệt là khi so với người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị bên cạnh.

Nhìn cảnh đó, Nghiêm Cảnh không kìm được buột miệng "Ủa?" đầy ngạc nhiên.

"Tiểu Bạch, sao cậu lại..."

Cậu ta chưa kịp nói hết thì Úc Bạch tỉnh táo lại, vội vàng dời ánh nhìn từ Tạ Vô Phưởng sang cậu ta, ném cho cậu ta ánh mắt sắc lẹm như dao, đồng thời trách móc: "Đều tại cậu cả đấy!"

Trong thanh âm mơ hồ mang theo mùi nghiến răng nghiến lợi.

Tất cả là tại tên ngốc này nói cậu đáng sợ.

Người không phải con người lại không thể hiểu được cái "đáng sợ" này rốt cuộc là loại đáng sợ gì.

Vì vậy… dùng cách quá trực tiếp để an ủi cậu.

Mà cậu thực sự không giỏi đối diện với những lời chân thành, nồng nhiệt như vậy.

Cậu muốn trốn tránh, đầu óc thì tê liệt.

"…Hả?" Nghiêm Cảnh run rẩy theo phản xạ, rồi chấn động nói, "Sao lại trách tôi! Sao cậu không trách trái đất ấm lên đi!"

Viên Ngọc Hành ngơ ngác, không hiểu kịp tư duy nhảy vọt của người trẻ: "Gì cơ? Trái đất ấm lên là sao?"

Hà Tây cố gắng nhớ lại những gì đã nghe từ trước, tốt bụng nhỏ nhẹ giải thích cho người bạn nhỏ bên cạnh: "Hình như là vì loài người chúng ta không bảo vệ môi trường, khiến trái đất nóng lên."

Nghiêm Cảnh không tin nổi: "Đúng thế, nhiệt độ nóng lên đâu phải lỗi của mình tôi làm hại, là cả nhân loại cùng gây ra chuyện xấu này, mặt cậu đỏ sao lại trách tôi chứ—"

"…Toàn chuyện vớ vẩn gì vậy!"

Úc Bạch ngắt lời cậu ta, thúc giục: "Bớt nói nhảm đi! Nhanh lên, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Không phải chứ, rõ ràng cậu đi sau chót mà, sao lại quay sang giục tụi tôi chứ!"

"À, nhưng giờ tôi đã đi trước cậu rồi."

Trong tiếng nói chuyện ồn ào, cậu cúi đầu đeo kính, bước nhanh về phía trước mà không trả lời câu nói của Tạ Vô Phưởng. Trong ánh nhìn thoáng qua, bên cạnh hắn vẫn trống vắng, dường như đối phương đứng yên không nhúc nhích.

Bước chân của Úc Bạch chợt dừng lại.

Một giọng nói trong trẻo, vang lên dưới ánh đèn.

"…Cậu cũng nhanh lên nào, cùng nhau về nhà đi."

Một tiếng bước chân khác nhẹ nhàng hòa vào.

"Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!