Chương 43: (Vô Đề)

Trong thế giới tĩnh lặng phản chiếu qua đôi đồng tử màu nâu nhạt, cô bé gầy gò sau khi nhận được lời hứa chân thành, ngón tay đang run rẩy buông thõng bên mình cuối cùng cũng từ từ giơ lên.

Cô bé trịnh trọng đưa ngón út nhỏ xinh của mình ra, móc tay với người anh đẹp trai đang cười rộ lên trước mặt.

Đồng thời, ánh mắt nhút nhát của cô bé khẽ liếc nhìn về phía người lớn trong phòng, e dè tự giới thiệu: "Em… em tên là Hà Tây."

Thật ra, họ đã sớm biết tên cô bé từ Úc Bạch.

Nhưng ngoài Úc Bạch, chẳng ai biết "Tây" viết như thế nào.

"Nghe hay thật!" Nghiêm Cảnh vừa sụt sịt vừa khen, nước mắt lưng tròng khích lệ cô bé, tiện hỏi, "Là Hà Tịch? Hà Hi? Hay là Hà Khê?"

Cô bé nghe cậu ta đọc tên mình đến ba lần mà vẫn ngơ ngác, nhưng đáp lại rất nghiêm túc: "Dạ, dạ, dạ."

"..." Viên Ngọc Hành cúi đầu, lén lau khóe mắt đã nhòa vì nước mắt của mình, nghe thấy vậy thì nhìn ông không nói nên lời, "Đúng là đồ ngốc! Chỉ biết khóc lóc!"

Nghiêm Cảnh vẫn chưa hiểu chuyện: "Cháu chỉ muốn hỏi tên em viết chữ nào thôi mà, chú Viên, sao chú lại mắng cháu! Như thể chú không khóc vậy ấy!"

"Đó là vì cô bé đáng thương quá, ông già này khóc chút có sao đâu, đồ ngốc, không nghĩ xem cậu hỏi kiểu gì, làm sao cô bé hiểu được cậu đang hỏi gì chứ——"

Úc Bạch nghe cuộc đối thoại tréo ngoe này lần thứ hai, không nhịn được cười, thay mặt Hà Tây ngơ ngác trả lời.

"Là chữ 'Tây' của 'dưa hấu' đấy."

(Dưa Hấu QT là Tây Qua)

Cậu vừa nói xong, bỗng dưng chợt nhớ ra một chuyện.

Ngày đầu tiên, cậu và Nghiêm Cảnh lần theo tiếng khóc ai oán dường như từ một bé gái phát ra từ bức tường nhà mình, đi đến tận sân thượng, nhưng chỉ tìm thấy một quả dưa hấu to bằng quả bóng yoga. Sau đó, giữa lúc vô ý gõ vỡ quả dưa ngọt mát và cùng với chuỗi sự kiện kỳ lạ diễn ra sau đó, cậu dần quên mất mục đích ban đầu là tìm ra nguồn gốc của tiếng khóc ấy.

Khi đó, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, về sau mình sẽ chủ động giúp đỡ cô bé Hà Tây bị bạo hành ở tầng dưới, bởi vì sau khi làm cách âm xong, cho dù trong tường có âm thanh gì cũng không còn ảnh hưởng đến cậu nữa.

Hai sự việc này, thực ra đều xảy ra trong cùng một đêm.

Trong thế giới thực, đó là chín ngày trước.

Còn trong không gian này, chính là ngay lúc này đây.

Đêm nay, đáng lẽ Hà Tây sẽ bị ba đánh đập rồi lén lút trốn vào trong góc tối của bức tường mà khóc, làm phiền đến người viết truyện hạng ba đang giam mình trong căn hộ tầng trên để chạy kịp hạn nộp bản thảo.

Úc Bạch giật mình chăm chú nhìn cô bé trước mặt, trên mặt cô vẫn còn vết thương chưa lành, nhưng ít ra tối nay không có thêm những vết bầm mới đáng sợ như mọi khi.

Cậu chỉ là một người bình thường, không có khả năng siêu nhiên, sống cuộc đời chỉ nghĩ đến việc bảo vệ bản thân.

Nhưng ít nhất ngay lúc này, cậu cảm thấy mình thực sự đã cứu rỗi một thế giới.

Thế giới của một cô bé.

Cũng giống như ba cậu nhiều năm về trước, đã từng cứu lấy rất nhiều thế giới nhỏ bé chỉ trong một khoảnh khắc.

Người ba lao xe máy điện về phía chiếc ô tô gây tai nạn để mọi người tránh được va chạm, trong khoảnh khắc ấy đã từ bỏ sinh mạng để cứu lấy thế giới. Liệu khi ấy ông đã nghĩ gì?

Thật tiếc, người bị bỏ lại nơi trần thế là cậu, chắc có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ biết được câu trả lời.

Úc Bạch mỉm cười, móc tay xong với cô bé rồi đứng dậy, vô thức quay lại nhìn người đàn ông phía sau.

"Tiểu Tạ." Cậu gọi tên người đàn ông một cách thuần thục, "Nhờ anh một việc."

"Được." Tạ Vô Phưởng đáp lại, "Việc gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!