Chương 42: (Vô Đề)

Nghe thấy câu hỏi xen lẫn sự tò mò và e dè đó, Úc Bạch theo phản xạ muốn lắc đầu.

Dĩ nhiên họ không phải thần, chỉ là một nhóm người bình thường bị ném đến đây bởi một quả cầu nhỏ màu xanh kỳ bí. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải trong vòng lặp mà cậu có thể dựa vào khả năng tái khởi động để tiên đoán chính xác tương lai, nên không thể ngây thơ nói với cô bé rằng cậu là thần.

Lúc Úc Bạch chuẩn bị phủ nhận, cậu nhìn thấy trong đôi mắt to đầy vẻ ngây thơ của cô bé là hình ảnh phản chiếu của chính mình..... Cậu đã lấy quả cầu có thể lưu trữ thời không ấy từ đâu? Và vì sao cậu lại có thể bước vào một thời không lặp lại, ngoại trừ cậu trải qua một mùa hè độc nhất vô nhị?

Úc Bạch chợt thất thần nhớ lại những câu hỏi này.

Đây cũng là những chuyện vốn không nên phát sinh.

Những điều đó vốn không nên xảy ra với một người bình thường như cậu.

Nếu giữa họ thực sự có một vị thần... Úc Bạch vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau.

Người đàn ông tóc đen hơi xoăn đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt xám xanh như hồ nước.

Thật ra cậu vẫn chưa biết rõ lai lịch của người hàng xóm không phải con người này, thậm chí không biết hắn thuộc chủng tộc gì, không biết phải định nghĩa hắn như thế nào. Nhưng vào khoảnh khắc này, Úc Bạch bất chợt cảm thấy "thần" dường như là từ ngữ miêu tả phù hợp nhất.

Chỉ là một món quà trao tặng tưởng chừng vô tình, mà đã có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một người.

Vậy nên khi suy nghĩ này bất chợt hiện lên, Úc Bạch không thể phủ nhận lời phỏng đoán của Hà Tây ngay lập tức.

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, cô bé ngước đôi mắt trong veo nhìn chàng trai đang ngồi xổm trước mặt mình, như thể đã hiểu được sự im lặng của cậu.

Cô bé xem đó là sự thừa nhận.

Người lớn thường như thế.

"... Cảm ơn các anh." Cô bé trịnh trọng nói lời cảm ơn, rồi nghiêm túc nói thêm, "Thần thật là đẹp."

Đẹp hơn nhiều so với những người mà cô bé từng gặp.

Chả trách lại là thần.

Vừa dứt lời, cô thấy anh trai trước mặt mình đột nhiên chớp mắt, ngay sau đó, đôi má trắng hơn người thường của cậu dần dần ửng lên chút đỏ nhạt.

Ủa, là đỏ mặt à?

Hà Tây nghĩ vậy, học theo cậu chớp mắt vài cái, muốn xác nhận mình có nhìn nhầm hay không. Ngay giây tiếp theo, cô bé nghe thấy anh trai giống như thần đó khẽ mở lời.

"Anh không phải." Chàng trai có đôi tai cũng ửng hồng khẽ nói, "Anh cũng giống em thôi, chỉ là một người bình thường."

Nhưng cậu không nói rằng bọn họ đều không phải.

Cậu bé trong bộ đồ bệnh nhân ngồi bệt dưới đất, vừa xoa trán vừa lẩm bẩm than thở, không bận tâm đến cuộc trò chuyện của họ.

"Cú va vừa rồi mạnh quá! Ôi trời, tôi cảm giác mấy cái xương già này sắp rời ra hết rồi, hay là gọi hộ tôi một xe cứu thương đi? À đúng rồi, đúng rồi, thuốc cấp cứu của tôi cũng không có trong túi áo này—"

Cậu bé có vẻ trạc tuổi cô, không giống thần cho lắm.

Giống như những ông già trên phố, dù sức khỏe không tốt nhưng luôn nhiệt tình giúp đỡ.

Anh trai vừa rồi chỉ cần một cú đấm là khiến ba cô bé không thể động đậy, nghe thấy cậu bé kia nói vậy liền cúi xuống đỡ cậu ta dậy: "Chú Viên, chú đứng lên được không? Để cháu giúp chú nắn lại xương…"

"Ái da, từ từ thôi! Cái lưng già của tôi!"

Anh trai này rất khỏe, rất giỏi, nhưng lại gọi một cậu bé nhỏ hơn mình nhiều là "chú".

…Cũng không giống thần cho lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!