Úc Bạch tìm niềm vui trong đau khổ khẽ quay mặt đi, thở dài không thành tiếng.
Nghiêm Cảnh ngồi phía trước vừa bị cậu đánh đuổi đi
- lại lặng lẽ ngoái đầu nhìn: "Hai người nói chuyện xong chưa?"
Giọng điệu của cậu ta như oán phụ muốn tố cáo cậu nhưng lại không dám bộc phát.
"..." Úc Bạch có chút chột dạ trong giây lát, bèn nói: "Tôi nghỉ ngơi xong rồi, không còn mệt nữa."
Cậu suy nghĩ một chút, rồi trả lời câu hỏi của Nghiêm Cảnh: "Bên chú Viên không cần phải gấp, bây giờ chú ấy chắc vẫn bình thường, đoán là đang ở bệnh viện. Chú Trương rời đồn cảnh sát chắc sẽ đến gặp chú ấy. Chúng ta nên đi tìm Hà Tây trước, rồi mới liên hệ với chú Viên sau."
Ba người bọn họ đều nhập ý thức vào thân xác của mình trong thời không này, vì vậy, Viên Ngọc Hành cũng sẽ ở trạng thái bình thường, không biến thành trẻ con.
Hơn nữa, với một người đã sống 67 năm trải qua bao nhiêu sóng gió như ông, chắc chắn sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Còn Hà Tây thì lại là một cô bé trong sáng, bất ngờ xuyên không như vậy chắc chắn sẽ rất hoang mang, nên phải ưu tiên tìm cô bé trước, ít nhất là nói rõ tình hình.
"Ồ, cũng đúng," Nghiêm Cảnh cái hiểu cái không gật đầu, "Nhưng Hà Tây là ai?"
Úc Bạch sững lại, rồi nhớ ra sau khi thoát khỏi vòng lặp, chỉ có mỗi mình cậu là biết Hà Tây.
"Là cô bé sáng nay vào thang máy trên tầng 11 đó."
"Là cô bé trông nhát gan lắm ấy hả?" Nghiêm Cảnh tò mò hỏi, "Sao cậu biết tên cô bé?"
"Trong vòng lặp tôi đã gặp cô bé rồi," Úc Bạch cũng khó hiểu: "Cậu còn nhớ đến cô bé hả? Tôi tưởng cậu chỉ mải đấu khẩu với chú Viên."
"Làm sao mà quên được, tôi đâu có mù. Tôi còn thấy trên mặt cô bé hình như có vết thương, nhưng vì cô ấy cứ né tránh, tôi không dám nhìn kỹ…"
"Là do ba cô bé đánh, cô bé thật sự không muốn bị người khác nhìn thấy."
"Mẹ nó!" Nghiêm Cảnh căm phẫn nói, "Đánh cả trẻ con, đúng là cặn bã!"
Úc Bạch thản nhiên đáp: "Có khi chút nữa sẽ phải nhờ cậu xử lý ông ta đấy."
Bây giờ là hơn sáu giờ tối, học sinh tiểu học đã tan học từ lâu, Hà Tây hẳn đang ở nhà.
Việc làm thế nào để tránh gặp tên ba tồi tệ kia mà vẫn gặp được cô bé cũng là một vấn đề.
Tạ Vô Phưởng không hứng thú với loài người, lại là một người yếu đuối, có muốn cũng không đấu lại một kẻ say rượu hung hãn.
Chỉ có thể hy vọng vào Nghiêm Cảnh có lực uy h**p nhất.
Một lát sau, chiếc taxi dừng lại dưới bốn chữ to màu vàng rực " Tiểu Khu Hạnh Phúc".
Sau hai giờ xa cách, Úc Bạch lại quay về khu chung cư mà cậu cho là nguồn cơn của mọi điều xấu xa.
Chỉ là đổi một thời không khác mà thôi.
Cậu dẫn Tạ Vô Phưởng và Nghiêm Cảnh cùng tiến vào khu chung cư, xuyên qua bóng đêm dày đặc, đến toà nhà quen thuộc.
Sau đó.
Ba người đồng loạt dừng lại ở khu vực chờ thang máy tầng một hiếm khi có tiếng người ồn ào.
Phía trước có vài người lạ mặt đang đứng đó, hai mặt nhìn nhau.
Bên ngoài thang máy bên trái có một tấm biển cảnh báo màu vàng thông báo thang máy đang được sửa chữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!