Câu trả lời ngắn gọn mạnh mẽ ấy đến quá nhanh, chồng lên giọng điệu đầy tò mò và dò hỏi của cậu, khiến cho Úc Bạch suýt nữa thì không phản ứng kịp.
Cũng giống như những lần lặp trước, câu trả lời dứt khoát không chút do dự.
Có lẽ chính những chuyến phiêu lưu sôi nổi đầy màu sắc bên nhau, sự dũng cảm ngông cuồng vì có thể khởi động lại, và những ngày tháng tuần hoàn đã dần làm mờ nhạt đi nhận thức của Úc Bạch về người không phải con người.
Cậu vô thức cho rằng, đối với tất cả con người Tạ Vô Phưởng đều có thái độ bao dung, lắng nghe, thậm chí là quan tâm.
Mãi đến lúc này, Úc Bạch mới nhận ra thực ra không phải vậy.
Họ là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt, sống ở những thế giới, thậm chí là các chiều không gian khác nhau, nền văn hóa và ngôn ngữ khác nhau. Sự khác biệt giữa họ có lẽ còn lớn hơn giữa kiến và rồng.
Úc Bạch vẫn chưa biết Tạ Vô Phưởng đến từ đâu, có quá khứ như thế nào, nhưng dần dần có thể khẳng định rằng, đối phương chỉ đang lặng lẽ quan sát và thử hòa nhập với loài người, chứ chưa từng bộc lộ sự quan tâm thật sự đến chủng tộc này.
Hắn chỉ cần lơ đãng một chút là có thể biến bầu trời bao la thành mặt hồ phẳng lặng, sao có thể thật sự để tâm đến những con người nhỏ bé và yếu ớt hơn hắn nhiều đến thế?
Con người có quan tâm loài phù du trong nước đang bơi về đâu không?
Úc Bạch không kìm được mà nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp Tạ Vô Phưởng từ góc nhìn của mình. Đó là người đàn ông tóc đen mắt xanh đứng trong góc thang máy, hoàn toàn phớt lờ Vương sư phụ, chủ tiệm ngũ kim gọi hắn là "người ngoại quốc" rồi chủ động bắt chuyện.
Khi thang máy lao xuống, Vương sư phụ sợ hãi ngã ngồi xuống sàn, nhưng cậu nhớ Tạ Vô Phưởng dường như không thèm nhìn lấy một cái. Từ đầu đến cuối, điều duy nhất mà Tạ Vô Phưởng để tâm dường như chỉ là hành động đưa tay chắn cửa của Vương sư phụ, trái ngược với quy tắc ghi rõ trong thang máy...... À, còn có cậu nữa.
Úc Bạch đánh bậy đánh bạ nói có lẽ Tạ Vô Phưởng không cần ăn gì, người sau bèn nhìn về phía cậu.
Sau đó còn chủ động hỏi liệu cậu có thể đi lên tầng 12 từ lối cầu thang không. Dường như trong mắt Tạ Vô Phưởng, cậu là một người đặc biệt.
Là bởi vì buổi chiều hôm trước, cảnh tượng cậu lẻ loi trong bếp vừa giả vờ nấu ăn vừa gọi điện thoại, đã để lại ấn tượng sâu sắc với người kia? Dù là gì đi nữa, cậu chỉ mong đó không phải là hình ảnh cậu mắng chửi điện thoại vì tìm kiếm không có kết quả khiến người không phải người này khó quên..... Không muốn làm mất mặt loài người.
Úc Bạch nghĩ thế, còn chưa kịp phản ứng lại việc nên đáp lại lời đồng ý nghiêm túc của Tạ Vô Phưởng thế nào, thì một giọng nói ngạc nhiên khác đã chen vào.
"Tiểu Bạch, cậu định học cờ vây à?"
Nghiêm Cảnh không biết làm sao để giải thích với ba mẹ rằng mình không hề phát điên, đành phải cầu cứu bên ngoài, bởi vì Tiểu Bạch thông minh hơn cậu ta nhiều. Nhưng vừa đi đến, cậu ta đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Nghiêm Cảnh lập tức quên mất lý do mình đến đây, tò mò hỏi: "Sao tự nhiên cậu muốn học cờ vây thế?"
"Cái gì?" Úc Bạch ngây ra, "Không phải, tôi chỉ là—"
Chỉ là một giả định thôi mà! Cậu chưa kịp nói hết câu thì ba mẹ của Nghiêm Cảnh đã đến gần, nghe thế cũng đầy ngạc nhiên: "Thật à? Tiểu Bạch, cháu muốn học cờ vây thật à!"
Hai người lập tức không còn tâm trí quan tâm đến cậu con trai lúc tỉnh lúc mê của mình, mà liên tục trò chuyện.
Ba Nghiêm nói: "Cờ vây à? Cờ vây tốt đấy! Vừa giúp tu dưỡng tâm tính, lại có thể kết giao thêm bạn bè mới, cái từ đó gọi là gì nhỉ? À, bạn cờ!"
Mẹ Nghiêm nói: "Lần đầu tiên cô nghe Tiểu Bạch nói muốn phát triển sở thích mới đấy! Đúng rồi, đây là bạn mới của cháu à? Tiểu Cảnh, con vừa gọi cậu ấy là gì nhỉ, con cũng quen à?"
Nghiêm Cảnh nói: "Quen chứ, là…. phi…anh Tạ sống ở nhà bên cạnh Tiểu Bạch mà!"
Nghiêm Cảnh ẫn còn chút e dè với Tạ Vô Phưởng cẩn thận lùi một bước về phía ba mẹ mình, tiếp tục thắc mắc hỏi Úc Bạch: "Nhưng tại sao cậu lại muốn học cờ vây? Tôi chưa bao giờ nghe cậu nói muốn học cái gì cả."
Úc Bạch nghĩ, có lẽ là vì trước đây cậu luôn cố gắng trở thành một người bình thường không có gì đặc biệt, sở thích duy nhất là kiên trì chỉnh sửa di chúc mà biết đâu có ngày sẽ cần đến, hiện đã được cập nhật đến bản thứ mười bốn.
Còn lý do tại sao cậu muốn học cờ vây?
... Cậu không hề muốn học! Đó chỉ là một câu hỏi giả định đặc biệt dành cho người không phải người thôi!
Cậu nghĩ đến môn toán thôi cũng đã đau đầu, sao có thể muốn học cờ vây
- đòi hỏi phải suy nghĩ liên tục chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!