"Hả???"
Nghiêm Cảnh đang định đứng dậy khỏi bàn ăn, chạy như điên ra cửa ngây ngẩn cả người: " Cậu nói cái gì?"
"Có ma á. "Úc Bạch nhấn mạnh," Nhà tôi có ma, đây là âm thanh phát ra từ thứ gì đó ảo ảo này."
Đầu dây bên kia bỗng rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thắc mắc từ cha mẹ của Nghiêm Cảnh đang ngồi bên bàn ăn, từ xa vọng lại.
"Con vội đi đâu thế? Cơm còn chưa ăn xong mà."
"Tiểu Bạch tìm con à? Ai đang khóc vậy?"
Rồi có một tiếng "phụt" vang lên.
Nghiêm Cảnh đang nhồi đầy thức ăn vào miệng, cố gắng nhịn cười nhưng cuối cùng không chịu nổi, bật ra một tiếng cười kìm nén như tiếng xì hơi.
"Đang ăn thì đừng có cười, sao con ghê vậy!"
"Mẹ, con không cố ý. Là Tiểu Bạch nói nhà cậu ấy có ma, ma còn khóc nữa cơ."
"……"
Cha mẹ Nghiêm Cảnh im lặng một lúc, rồi cũng không nhịn được.
"Phụt."
"Phụt!"
Úc Bạch mặt mày chết lặng nghe những tiếng cười như xì hơi nối tiếp nhau từ điện thoại vọng ra, cùng với giọng thăm hỏi thân thiết của người lớn.
"Sao giờ con lại mê tín thế hả?" Mẹ Nghiêm vui vẻ nói lớn vào điện thoại, "Khi nào rảnh thì đến nhà chơi nhé, đến một lần là con hết ngay thôi."
Úc Bạch cố gắng giữ nụ cười: "Vâng, chào cô, lần sau gặp lại cô ạ."
Nhà Nghiêm Cảnh mở nhà tang lễ.
Đúng là đi một chuyến là hết luôn thật.
Hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Úc Bạch rất không tình nguyện đứng dậy, mặt thối mở cửa.
"Đã bảo cậu đừng đến rồi mà."
"Vậy không được! "Nghiêm Cảnh lập tức chui vào nhà: "Đâu rồi, đâu rồi? Ma khóc ở đâu?"
Úc Bạch giống như một người môi giới dẫn cậu ta vào phòng, sau đó mặt vô cảm dừng bước, chỉ vào bức tường trước mặt.
"Đây."
Nghiêm Cảnh đang thở hổn hển vì vội vàng chạy tới đây, lập tức điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng ghé tai vào tường nghe.
Vóc dáng khoẻ đẹp kết hợp với động tác lén lút, nom lấy mà buồn cười.
Úc Bạch đứng sau lưng cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh xấu làm nhược điểm.
Trong tiếng thở khẽ, Nghiêm Cảnh thực sự nghe thấy một tiếng khóc nhỏ.
So với tiếng khóc rõ ràng nghe qua điện thoại trước đó, giờ đây âm thanh đã yếu đi nhiều, chỉ còn đứt quãng giống như tiếng nấc sau khi đã khóc mệt.
"Đậu má, thật sự có tiếng khóc." Nghiêm Cảnh sợ hãi quay đầu nhìn cậu, "Tôi cứ tưởng cậu đùa tôi... Ê, cậu cầm điện thoại làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!