"Giải, giải thích?"
Úc Bạch sững người một chút, vô thức hỏi lại: "Giải thích gì cơ?"
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt màu xám xanh như mùa đông ấy, chẳng hiểu sao tự dưng lại cảm thấy căng thẳng. Cái giọng điệu và câu nói này, tại sao lại có cảm giác như cậu vừa phạm lỗi rồi bị bắt quả tang vậy chứ?
Giống như ngọn lửa trong truyền thuyết…
Tạ Vô Phưởng nói: "Lúc trước cậu nói, tối nay sẽ giải thích với tôi."
.... Chẳng có chuyện gì đâu.
"A, cái này à."
Úc Bạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nhớ ra trước đó khi Trương Vân Giang nói muốn học cờ vây từ Tạ Vô Phưởng, cậu đã dùng câu đó để tạm thời trấn an người không phải người này.
"Trước đây trong vòng lặp này, tôi có gọi điện rủ anh đi chơi. Khi đi ngang qua công viên Thái Dương anh tỏ ra hứng thú với cờ vây, nên đã học ngay tại chỗ, thắng chú Viên... Tôi đã quen biết chú Viên và chú Trương trong vòng lặp này."
Úc Bạch lời ít ý nhiều giới thiệu tình huống trước đó với Tạ Vô Phưởng.
"Chú Viên xúc động quá nên được đưa lên xe cứu thương, nhưng vẫn nhớ tới việc muốn học cờ với anh, nên đã nhờ chú Trương tìm anh. Vì trong đám đông xem cờ có một tên trộm bị đánh, có người báo cảnh sát, thế là chúng ta cùng đến đồn làm biên bản, rồi anh xuất trình chứng minh thư... Những chuyện sau đó chắc anh cũng biết rồi."
Cậu kể lại câu chuyện một cách trung thực, nhưng cũng khéo léo bỏ qua một vài chi tiết nhỏ không cần thiết.
Chẳng hạn như cậu gọi cuộc gọi lừa đảo với lý do khá gượng ép, hay việc cậu đến công viên xem cờ chỉ để thử khả năng học tập của Tạ Vô Phưởng, hay việc Tạ Vô Phưởng chú ý đến cờ vây chỉ vì ghét những quân cờ trắng, và sau khi thắng một ván thì Tạ Vô Phưởng đã dùng đôi mắt đẹp quá mức ấy để im lặng đòi khoai tây chiên từ cậu, cậu bảo Tạ Vô Phưởng tưởng tượng mình sẽ tặng quà đáp lễ như thế nào…
Dù sao cũng chỉ là một số chi tiết nhỏ không quan trọng mà thôi.
Khi Úc Bạch nói xong, Tạ Vô Phưởng trầm ngâm một lát, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tôi hứng thú với cờ vây?" Hắn ngừng một chút, hỏi giọng lạnh lùng: "Cờ vây là gì?"
"..."Úc Bạch cố gắng lừa gạt, "Là một loại trò chơi cờ được con người yêu thích. Khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ giới thiệu chi tiết cho anh."
Cậu lại dùng chiêu hoãn binh, Tạ Vô Phưởng không tiếp tục xoáy vào đề tài cờ vây nữa.
Người đàn ông chuyển đề tài: "Vừa nãy cậu có vẻ rất căng thẳng... khi tôi bảo cậu giải thích."
"Tại sao?"
Úc Bạch lại ngây người.
Cậu biết người không phải người trước mặt này chỉ đơn thuần là tò mò đưa ra câu hỏi, giống như nhiều lần đối thoại trước đây, mỗi câu nói của hắn đều chỉ có ý trên mặt chữ.
Nhưng tại sao lại có cảm giác như bước vào tình huống tồi tệ của "hỏa táng tràng" thế này chứ?!
Úc Bạch che mặt, có chút đau khổ nói: "Không có gì đâu, chỉ là tôi nhớ ra một trò đùa tồi tệ thôi."
"Trò đùa tồi tệ?"
"Nghe tên là biết rồi, là một trò đùa rất tệ, không cần biết chi tiết... Khoan đã, tôi nghe điện thoại một chút!"
Điện thoại trong tay bỗng vang lên, Úc Bạch như thoát được ghánh nặng dừng cuộc đối thoại với Tạ Vô Phưởng.
Cậu vừa mới cho Trương Vân Giang số điện thoại di động, ông cụ sẽ không xảy ra chuyện nhanh như vậy chứ?
Úc Bạch lo lắng cúi đầu nhìn, khi thấy tên người gọi hiện trên màn hình, cậu sững lại.
Là "Mẹ của trò đùa tồi tệ"... Không đúng, là mẹ của Nghiêm Cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!