Chương 37: Dị thời 01

Trên cột chỉ đường bên đường hiển thị rằng từ chỗ Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng đứng đến đồn cảnh sát ở Công viên Thái Dương chỉ khoảng hai trăm mét. Các cảnh sát vừa chạy ra khỏi đồn nhưng phải dừng lại vì dị tượng trên trời, lúc này cách cửa đồn chừng hai mươi mét.

Được biết tiêu chuẩn chạy nhanh 100 mét trong kỳ kiểm tra thể lực của cơ quan công an là khoảng mười bốn giây. (Điều này là do chú Lệ, đội trưởng đội điều tra hình sự, đã nói với Úc Bạch trong một lần kiểm tra thể dục thời học sinh.) Giả sử họ không tiếp tục chạy trốn nữa thì từ vị trí hiện tại, cảnh sát sẽ mất khoảng hai mươi lăm giây để đuổi kịp hai người vừa táo bạo bỏ trốn khỏi đồn công an.

Úc Bạch đã dành mười ba giây để trao đổi ám hiệu và giải thích tình hình hiện tại với Tạ Vô Phưởng. Điều này có nghĩa là chỉ còn mười hai giây nữa họ sẽ bị đuổi kịp.

Hai người vừa xuyên tới thời gian này hiện vẫn chưa có thêm hành động nào. Đằng sau họ là các cảnh sát trong bộ đồng phục càng lúc càng tiến gần, tiếng gió và tiếng hét vang lên ào ào.

"Tiểu Bạch, đứng lại! Đừng chạy nữa!"

" Đang yên đang lành kéo người ta chạy làm gì!!"

… Lúc này cậu đã dừng lại rồi. Mà, có gì mà đang yên đang lành chứ! Người không phải con người sắp bị bắt vì dùng giấy tờ giả rồi đây này!

Úc Bạch nghĩ vậy, trong mười hai giây còn lại, cậu nhanh chóng hỏi người đàn ông bên cạnh hai câu:

"Anh có thể đưa chúng ta trở lại thế giới thực ngay lập tức không?"

Tạ Vô Phưởng cũng nhận ra tình thế căng thẳng, đáp gọn gàng: "Không, sẽ có di chứng."

Úc Bạch tiếp tục hỏi: "Anh có thể tùy tiện dùng năng lực trong thời không này không? Ví dụ như tạo ra một tấm chứng minh thư giống hệt trong hệ thống?"

Tạ Vô Phưởng nói: "Tốt nhất là không sử dụng."

"Bởi vì sẽ có hậu quả, phải không?"

… Quá tuyệt, cậu không hề ngạc nhiên chút nào. Xong Đời đáng hận!

Mười giây sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, đám cảnh sát hung hăng ngày càng đến gần. Úc Bạch đã có thể thấy rõ biểu cảm vừa ngơ ngác vừa kinh ngạc trên khuôn mặt của đội trưởng đội điều tra hình sự đang dẫn đầu đuổi theo. Trong hai giây cuối cậu hạ thấp giọng nói với người đàn ông bên cạnh: "Trừ khi tôi hỏi anh, còn không thì đừng nói gì."

Sau đó Úc Bạch tiến lên một bước, đứng chắn trước Tạ Vô Phưởng. Cậu không còn là kẻ viết lách tầm thường, khi bị vòng lặp thời gian cuốn vào phải đối diện với ánh mắt thăm dò của bác sĩ tâm lý, chỉ biết dùng diễn xuất vụng về để che giấu nữa.

Ít nhất bây giờ đã từng làm cậu Úc trong một số vòng lặp, từng giao tiếp với cảnh sát. Cũng từng làm diễn viên nữa.

Dù không học nhanh như Tạ Vô Phưởng, nhưng chăm chỉ sẽ bù đắp được sự vụng về, quen tay sẽ làm nên chuyện.

Trong ánh mắt kinh ngạc hoặc tò mò của những người qua đường, đám cảnh sát vừa chạy vội ra khỏi đồn đã thành công đuổi kịp hai thanh niên ban đầu đang chạy nhưng rồi lại bất ngờ dừng lại. Cảnh sát Tiểu Lý chạy phía trước theo bản năng định khống chế kẻ tình nghi gần mình nhất, cố gắng bẻ quặp tay người đó ra sau để tránh việc cậu lại chạy trốn. Nhưng chàng trai tóc nâu này đột nhiên nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát có khí thế mạnh nhất trong đám.

"… Cháu xin lỗi chú Lệ," c** nh* giọng nói, "Cháu cứ tưởng là tận thế rồi."

Giọng nói run rẩy, chứa đựng sự sợ hãi rõ ràng. Cảnh sát Tiểu Lý đã nắm lấy cánh tay Úc Bạch định dùng lực bẻ ra sau, lập tức bị đội trưởng đội điều tra hình sự ngăn lại.

"Cậu làm gì vậy, nhẹ tay thôi!" Lệ Nam Tiêu nghe thấy câu nói của Úc Bạch, phản ứng nhanh chóng đẩy tay Tiểu Lý ra, "Tiểu Bạch có chạy nữa đâu!"

"Hả? Vâng vâng."

Cảnh sát Tiểu Lý vội vàng thả tay ra, nhìn thấy làn da trắng bệch của Úc Bạch đã in hằn vết đỏ, còn phản xạ xin lỗi: "Xin lỗi nhé Tiểu Bạch!"

Mà Úc Bạch bị đám cảnh sát vây kín, xoa xoa cổ tay bị nắm đau, buồn bã nói: "Là lỗi của cháu, đáng lẽ cháu không nên kéo anh ấy chạy ra ngoài."

Cùng lúc đó trong lòng Úc Bạch thoáng qua một tia may mắn, may mà cậu phản ứng nhanh, kịp đứng chắn trước Tạ Vô Phưởng. Nếu để cánh tay của Tạ Vô Phưởng bị con người chạm vào thì có lẽ dị tượng trên trời sẽ tái hiện, hoặc nhiệt độ cơ thể quá lạnh của hắn sẽ khiến đám cảnh sát sợ hãi, từ chuyện nhỏ thường ngày có thể leo thang thành một vụ án xác sống kỳ quái.

Cậu chỉ muốn giải quyết cuộc khủng hoảng trước mắt, không muốn làm mọi chuyện rối tung lên. Xét đến việc cậu và Tạ Vô Phưởng không thể rời khỏi không gian này ngay lập tức, không biết phải ở lại đây bao lâu nên Úc Bạch quyết đoán chọn cách từ bỏ kháng cự. Dù sao thì thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.

Năm phút sau, Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng ngồi trở lại trong đồn cảnh cát hỗn loạn. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, A Cường trước đó đang đánh nhau với tên trộm, sau khi phát hiện Úc Bạch bất ngờ chạy ra ngoài định liều lĩnh đuổi theo, nhưng bị tên trộm nhân cơ hội ôm lấy chân, tức giận đến mức cố gắng hất tên bám dai như đỉa này ra. Không ngờ Úc Bạch lại nhanh chóng trở về mà không bị thương tích gì.

Vì vậy, A Cường lại tiếp tục đánh đấm tên trộm, trong khi các vệ sĩ khác cùng vài cảnh sát cố gắng ngăn cản, tiếng kêu đau và tiếng gầm thét ầm ĩ khiến người ta chóng mặt.

Tất cả điều này thật là... quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!