Làm sao có thể giải thích rõ ràng về con người phức tạp, đầy mâu thuẫn cho một vị khách đến từ thế giới khác lần đầu tiên ghé thăm thế giới này đây?
Con người vừa dũng cảm lại vừa yếu đuối, vừa khao khát nhưng cũng luôn trốn tránh, vừa sống nhưng lại cũng chết dần chết mòn.
Điều này khó hình dung hơn nhiều so với vị ngọt và vị chua.
Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, Úc Bạch quyết định từ bỏ việc giải thích, bước nhanh dẫn Tạ Vô Phưởng rời khỏi khu dân cư, đi tới điểm đến đã định trước, để cô bé trốn sau gốc cây không cần phải lén lút nữa, có thể thoải mái ngồi lại trên băng ghế lúc nãy.
Cho dù Tạ Vô Phưởng có đưa khả năng xuyên tường của mình cho Hà Tây, cũng không thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, cũng không thể thực sự cứu cô khỏi người cha khốn nạn kia.
Đây là một thế giới hiện thực không thể tùy tiện gọi A Cường đến đánh đuổi kẻ khốn đó đi.
Trong thế giới này, dù làm gì cũng phải tuân theo quy tắc, phải suy nghĩ đến hậu quả.
Vào giờ khắc này, Úc Bạch lại có chút nhớ nhung những thời không khác có thể mặc cho cậu tùy ý làm bậy.
Không cần phải nhọc công dọn dẹp những mớ hỗn độn do các sự cố bất ngờ để lại như bây giờ.
Dù cậu đã lái xe rất thuần thục, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi thi bằng lái.
Ai, thật phiền toái.
Gió hè thoảng vào mặt, Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng bước đi trên con phố ồn ào, lướt qua những cửa hàng trái cây, túi xách, tiệm ăn sáng mà cậu thường hay đi ngang qua một mình…
Trên đường đi cậu còn trò chuyện vu vơ với người đàn ông bên cạnh: " Có phải sức mạnh của anh giúp người ta thực hiện ước muốn không?"
Đây là điều Úc Bạch vừa mới nhận ra.
Tạ Vô Phưởng dường như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này: "Thực hiện ước muốn?"
"Đúng vậy." Úc Bạch nói, "Chẳng hạn như cô bé dưới lầu kia, cô bé luôn muốn trốn đi, dưới ảnh hưởng của sức mạnh của anh, cô bé thực sự đã trốn vào tường."
"Còn người đàn ông sống cạnh chúng ta, dường như điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta chính là âm nhạc... nên sau khi anh chuyển đến, anh ta bắt đầu dùng xương của mình để đánh trống."
Úc Bạch không biết liệu chậu cây hay quả dưa hấu có ước muốn gì không, nếu có, có lẽ đó là mong muốn cây cối không ngừng lớn lên?
Tóm lại, những biến đổi kỳ lạ này dường như đều có liên quan đến ước muốn.
Trước khi rơi vào vòng lặp thời gian, Úc Bạch là người duy nhất sống gần Tạ Vô Phưởng mà không có gì bất thường xảy ra.
Cậu không chắc liệu có lý do nào khác hay đơn giản là vì ước mơ suốt đời của cậu chỉ là làm một người bình thường, nên những sức mạnh vô hình lơ lửng trong không khí kia cũng đã âm thầm đáp ứng nguyện vọng đó của cậu.
Tạ Vô Phưởng nghe cậu nói xong, im lặng một hồi, mới nói: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Anh không biết sức mạnh của mình có tính chất đó à?" Úc Bạch tò mò hỏi, "Hay là anh không biết ước muốn là gì?"
Tạ Vô Phưởng lại nói: "Cũng không biết."
Úc Bạch hơi ngẩn ta, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt nước hồ tĩnh lặng xám xanh, hướng về phía những âm thanh náo nhiệt và phồn hoa đầy ắp ngoài đường phố.
Cậu bước vào một tiệm quần áo trẻ em bên đường, quần áo treo đầy trên tường, cậu tìm được mẫu đồ ngủ mà Viên Ngọc Hành đã chỉ định.
Một chiếc áo ba lỗ trắng, bằng cotton nguyên chất.
Cậu đưa cho Tạ Vô Phưởng xem, cười nói: "Đây chính là áo lót mà chú Viên đã nói, kiểu áo lót của người già thường mặc, không ngờ là đồ trẻ em cũng có kiểu tương tự."
Chủ tiệm quần áo trẻ em thấy có khách bước vào, vội vàng bước tới, tiện thể giải thích bằng giọng không đồng tình: "Đây không phải áo lót của người già đâu, là áo ba lỗ dành riêng cho các bé, chất liệu rất mềm mại, kiểu dáng lại rất phong cách đấy!"
Úc Bạch nói: "Tôi muốn mua cho một người cao tuổi có dáng người tương đối...... Nhỏ gầy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!