Chương 34: (Vô Đề)

Khu dân cư yên tĩnh và thanh bình, đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây có thể nhìn thấy tòa nhà quen thuộc ngày càng rõ ràng phía trước.

Trong thế giới hiện thực này, đây là lần đầu tiên Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng sóng vai đi trên đường về nhà.

Cậu thuận tiện giải thích cho người bên cạnh lý do tại sao mình vừa cười.

"Không chỉ vì ông bảo vệ tuổi cũng tầm tầm chú Viên lại gọi chú ấy là thằng nhóc." Cậu cười nói, "Còn vì dáng đi của chú Viên trông buồn cười lắm."

"Các cậu nhóc bình thường sẽ không đi với tư thế khom lưng thế này đâu... Thường thì chỉ người lớn tuổi mới như vậy, nên ông bảo vệ tưởng chú ấy bị còng lưng, còn nói rất khéo léo rằng, chỉ là hơi còng lưng một chút thôi."

Trong ánh sáng rực rỡ tràn qua ngọn cây, người đàn ông tóc đen mắt xanh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi: "Cậu nhóc cũng bị còng lưng sao?"

"Có chứ, người ở mọi lứa tuổi đều có thể bị." Úc Bạch nói, "Ngoài người già và người bệnh, nhiều người bị là do khi còn nhỏ không chú ý, đứng hoặc ngồi sai tư thế, hình thành thói quen xấu, lớn lên rồi rất khó sửa."

Nghiêm Cảnh đi trước họ một chút, nghe xong, cười giống như cái ấm nước bị xì hơi: "Tiểu Bạch, cậu thực sự đang giải thích một câu chuyện cười đấy à, haha cứu mạng, cuộc đối thoại của hai người kỳ lạ thật đấy!"

Còn "nhân vật chính" của câu chuyện cười vừa vội vã chạy vào khu dân cư do không quen đường, đành phải dừng lại ở ngã ba phía trước chờ đợi.

Vì đi vội quá, cậu bé giờ đây thở hổn hển ngồi trên bậc thang, mặt mày cau có nhìn ba người đang đi tới: "Này! Tôi chưa có điếc đâu, mấy cậu đừng có quá đáng!"

Khu dân cư ít người thật sự rất yên tĩnh, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng gió thoảng mơ hồ và tiếng ve kêu.

Vừa hét lên xong, anh chàng cơ bắp to con lại cười dữ hơn, khi đi ngang qua, cậu ta còn chỉ tay về phía trước, giọng run run nói: "Đi đường này, đường này... xin lỗi chú Viên."

Thanh niên tóc nâu da trắng theo sát phía sau lại đang cố gắng nhịn cười, lúc đi ngang qua bên cạnh ông, hít sâu duy trì biểu cảm bình tĩnh, có vẻ rất chân thành nói: " Cháu không cố ý trêu chọc chú đâu, chỉ là muốn giải thích cho anh ấy hiểu... xin lỗi chú Viên."

Đứa con lai cao lớn mắt xanh cuối cùng, khi đi ngang qua ông có hơi do dự vì bạn mình đã nói hết rồi nên hắn chỉ đơn giản nhận sai: "Xin lỗi, chú Viên."

Chú Viên liên tục nghe được ba câu xin lỗi: ….

Mặt ông đỏ bừng, đột ngột đứng dậy, hai tay đặt sau lưng lấy dáng vẻ của một ông cụ non giận dữ bước đi nhanh về phía trước.

Mấy người này thật là kỳ quặc quá đi!

... Đúng là kỳ quặc như cái thang máy trong tòa nhà này!

Vừa bước vào sảnh chờ thang máy của tòa nhà, cả bốn người không hẹn mà cùng dừng bước nhìn cảnh tượng phía trước.

Người đàn ông cơ bắp mờ mịt gãi đầu:

"Này, tuần trước tôi đến đây, cái thang máy bên trái này vẫn chưa dùng được, nghe nói bị hỏng nặng cần thay thang mới, thế mà thay nhanh thế, hiệu suất của ban quản lý tòa nhà cao thật đấy, đã làm xong rồi à?"

Thanh niên tóc nâu chậm rãi chớp mắt: "Không phải quản lý, là anh Thiên gọi người đến đổi, cho nên mới nhanh như vậy...... Nhưng tôi không muốn đổi thành cái mới."

Sắc mặt người đàn ông mắt xanh vẫn thản nhiên nói: "Tối qua bên ngoài thang máy vẫn còn được phủ kín, đến sáng nay mới bắt đầu hoạt động bình thường."

Vẻ mặt của lão Viên thì kinh ngạc ấn nút đi lên, tặc lưỡi nói: "Cái này cái này, sao lại không cùng màu với cái bên cạnh chứ!"

Trước mặt họ là một chiếc thang máy màu vàng lấp lánh, cửa thang được khắc hoa văn phức tạp, vừa lúc dừng ở tầng một, theo động tác ấn nút, cửa thang máy từ từ mở ra hai bên.

Vì thế mà cabin hoa lệ bên trong càng thêm ánh vàng rực rỡ liền lộ ra, vách tường cabin vàng óng ánh phản chiếu hình bóng bốn người, quả thực có một loại cảm giác xanh vàng rực rỡ tráng lệ.

"... Wow, đúng là gu thẩm mỹ của anh Thiên." Nghiêm Cảnh ngạc nhiên nói, "Chỉ có điều trông không giống như đến nhà của cậu, mà như thể đi thẳng vào KTV ấy."

"Tôi thấy giống như đi vào trung tâm tắm hơi miễn phí của nhà hàng buffet hơn." Úc Bạch thở dài, "Những cư dân khác thật sự không phàn nàn gì sao?"

Người duy nhất đã chứng kiến cảnh thang máy vàng vận hành, đồng thời lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của con gười, Tạ Vô Phưởng nhớ lại rồi nghiêm túc nói: "Có lẽ không đâu, họ phát hiện ra thang máy này nhanh hơn cái cũ, dường như rất vui, hơn nữa lần này họ cũng không phải trả tiền để thay máy."

"Vậy thì tốt." Úc Bạch cười nói, "May mắn là trong số loài người có rất nhiều người theo chủ nghĩa thực dụng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!