Chương 33: (Vô Đề)

Trong chiếc xe tang đang tiếp tục chạy, lão Viên phiên bản trẻ con bị bịt miệng, trên khuôn mặt đầy vẻ mơ hồ xen lẫn hoảng sợ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người lạ. Mãi đến khi người đàn ông cơ bắp đã vác ông ra khỏi đám đông đột nhiên thả lỏng tay vì kinh hoàng trước tin dữ tài xế xe tang muốn hủy diệt thế giới, ông mới giãy ra được.

Ông hít sâu mấy ngụm không khí trong lành rồi hét lên: "Mấy người có phải là từ bệnh viện tâm thần chạy ra không đấy?! Nói linh tinh cái gì vậy?!"

Sao lại có chuyện hủy diệt thế giới được?

Thế giới mà dễ dàng bị mấy người trẻ tuổi này hủy diệt hay sao!

Người đàn ông cơ bắp nghe vậy lại càng hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông mắt xanh ngồi ghế phụ rồi vội vã đưa tay bịt miệng ông: "Suỵt, đừng nói linh tinh!"

Ông đang định vùng vẫy phản kháng, may mà cậu thanh niên tóc nâu đang lái xe đã ngăn người đàn ông cơ bắp lại.

"Đừng bịt miệng ông ấy nữa, coi chừng ông ấy lại vào viện đấy."

"Đúng, đúng!" Ông trừng ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông cơ bắp, đột nhiên nhớ ra, "Ê khoan đã, sao lại nói là 'lại' vào viện?"

Dù đúng là ông thường xuyên vào viện, nhưng sao người này lại biết? Ông đâu có quen ai trong nhóm này!

Thanh niên tóc nâu ngước lên nhìn gương chiếu hậu trong xe, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc như thể sắp tiết lộ một bí mật ghê gớm gì đó.

"Vì đã gặp ông ở một thời không khác." Cậu nói, "Hôm đó ông quá kích động rồi ngất xỉu, bị đưa vào viện."

Ông ngồi ở ghế sau cùng anh chàng cơ bắp đồng loạt tỏ ra khiếp sợ.

"...... Hả?"

" Thời không khác?"

Ngay sau đó, họ nghe một câu chuyện ly kỳ tựa như phim điện ảnh. Một vòng lặp thời gian không ngừng khởi động lại, những người khác thì không có ký ức, và một quả cầu nhỏ phản nghịch chứa đựng những thời không  đó…

Chờ thanh niên tóc nâu nói xong, bên trong xe tang im lặng một lúc lâu.

Ông hoảng hốt nhìn cậu, còn anh chàng cơ bắp thì nhìn chầm chằm, trong khi người đàn ông mắt xanh lại nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.

Một lát sau, Ông hít sâu một hơi, yếu ớt lên tiếng: "Hay là mấy người đưa tôi vào viện đi… bệnh viện tâm thần cũng được."

Những gì xảy ra hôm nay thực sự quá kỳ lạ. Đến mức khiến ông nghi ngờ liệu có phải do quá đau buồn vì cái chết của người bạn già, mà tinh thần trở nên bất thường hay không.

Làm sao ông có thể biến thành một đứa trẻ được chứ? Làm sao có thể có chuyện xuyên qua thời gian kỳ diệu như vậy?

" Ông không tin sao?" Chàng thanh niên tóc nâu trầm ngâm một lúc rồi thử chứng minh, " Cháu biết họ của ông là Viên, và người bạn vừa rồi của ông họ Trương."

Ông thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng nghĩ ra điều gì: "Trong phòng tang lễ có treo tên của lão Trương, hơn nữa đám người khốn nạn kia gọi tôi là chú Viên, cậu biết họ của chúng tôi cũng không có gì lạ!"

Chàng thanh niên tóc nâu không nản chí, lại nói: " Cháu biết trong túi áo của ông có thuốc, mỗi khi xúc động ông sẽ uống."

"Ồ, nhắc đến cái này mới nhớ, tên ngốc to xác này vừa rồi cứ cố nhét thuốc cho tôi uống, suýt nữa làm tôi nghẹn chết!"

Ông vừa tức giận vừa nghĩ ngợi: "Nhưng vừa nãy áo của tôi sắp rơi xuống đất, thuốc trong túi rơi ra mà, ai cũng có thể nhìn thấy, tôi còn gọi cậu ta quay lại nhặt giúp tôi mà."

Tên ngốc to xác bên cạnh lập tức phản đối: "Này, cháu tốt bụng nhặt thuốc giúp ông, sao ông còn chửi cháu!"

"…" Chàng thanh niên tóc nâu đành phải tìm thêm bằng chứng: "Chiều tám ngày trước, ông và lão Trương chơi cờ vây ở Công viên Thái Dương, ván đó ông thua."

Ông nghe vậy sửng sốt một lúc lâu.

"Tám ngày trước?" Ông bắt đầu hồi tưởng, lẩm bẩm, "Trước ngày đó, tôi và lão Trương hầu như ngày nào cũng chơi cờ vây ở Công viên Thái Dương."

"Hơn nữa," giọng ông nhỏ dần, "hầu như lần nào tôi cũng thua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!