Úc Bạch vô thức muốn lắc đầu.
Tối qua cậu đã quyết định sẽ ở nhà Nghiêm Cảnh hai ba ngày, hành lý cũng đã mang theo.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để chung sống với người hàng xóm phi nhân loại vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này.
Trong tay cậu có một quả bom hẹn giờ tên là Xong Đời có thể tiết lộ ký ức của hắn.
Úc Bạch có nhiều lý do tạm thời không về nhà, và Tạ Vô Phưởng cũng chẳng có lý do gì để quan tâm cậu, cậu biết đối phương chỉ hỏi vì tò mò.
Nhưng mà…
Úc Bạch nhìn màu xanh trong suốt hơn cả bầu trời bên ngoài, cuối cùng khắc chế được bản năng muốn từ chối.
Cậu quay mặt đi, ánh mắt đã bay tới cánh chim lơ lửng ngoài cửa, tùy ý đáp: "Về…"
Đứng từ góc độ của đối phương, cậu hoàn toàn không có lý do gì để không về nhà, con người vốn dĩ phải sống ở nhà mình.
Ngược lại, Úc Bạch cảm thấy nếu cậu từ chối thẳng thừng sẽ có gì đó kỳ lạ.
Một cảm giác cáu kỉnh chẳng hiểu vì sao xuất hiện.
Chắc chắn là do những tình tiết tệ hại lặp đi lặp lại kia!
Trong đầu cậu giờ toàn những tình tiết cẩu huyết kỳ quái.
Cho nên tranh thủ lúc thời gian tạm ngừng, Úc Bạch đánh thêm hai cú vào bức tượng Nghiêm Cảnh để xả mối giận trong lòng.
Còn Tạ Vô Phưởng nghe câu trả lời mơ hồ của cậu, dường như không chắc chắný nghĩa của nó lắm, liền nhắc lại: "Về...?"
Thế giới vẫn tĩnh lặng như một bức tranh, chỉ có giọng điệu nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai.
Cùng với hơi thở nhẹ nhàng gần trong gang tấc, cho nên hết sức rõ ràng.
Úc Bạch đành phải quay đi, có chút tức giận trừng hắn một cái, nói nhanh hơn: "Tôi nói hôm nay tôi sẽ về nhà! Anh phiền ghê!"
Tạ Vô Phưởng đáp: "Xin lỗi."
Rồi hắn dừng lại một chút, lại nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tốt cái gì mà tốt.
Úc Bạch cảm thấy mình không thể tiếp tục ở một mình với kẻ có tư duy hoàn toàn khác người thường này nữa.
Loại cảm giác như đánh vào bông vải này thật sự là......
Khiến cậu đầu váng mắt hoa.
Úc Bạch chớp chớp mắt, xua đi cảm giác hoảng hốt giống như ảo giác, nói với người bên cạnh: "Anh có thể cho thời gian trở lại như trước được rồi, nhanh lên!"
Giờ có Tạ Vô Phưởng ở đây, cho dù Xong Đời có xảy ra chuyện bất thường gì đi nữa, chắc chắn cũng không ảnh hưởng đến quá trình thiêu xác trong lò hoả táng nữa.
Như vậy cũng coi như giải quyết phiền toái trước mắt.
Về chuyện Xong Đời làm sao, có thể đợi hai người về nhà rồi nghiên cứu tiếp, Tạ Vô Phưởng không thể trực tiếp chạm vào Xong Đời vì nó bài xích hắn, chỉ có cậu mới có thể cầm quả cầu nhỏ đó, nên thực ra cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về nhà.
Nhưng điều Úc Bạch không nhận ra là, ngay lúc cảm giác mơ hồ đó xuất hiện, người đàn ông bên cạnh đã dõi mắt chăm chú nhìn quả cầu xanh trong tay cậu.
Tạ Vô Phưởng dường như muốn nói gì đó, nhưng trước sự thúc giục gấp gáp của Úc Bạch, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!