Chương 30: (Vô Đề)

Úc Bạch chưa bao giờ căm hận bản năng cơ thể của mình như vậy.

Trước kia lúc ở trong vòng tuần hoàn, loại trí nhớ cơ thể đặt điện thoại di động dưới gầm bàn cũng có thể nhắn tin này, giúp cậu hóa giải không ít chuyện phiền toái, cho nên càng dùng càng thuần thục.

Dù Tạ Vô Phưởng không đến hay không giải quyết được, cậu cũng có thể đợi thời gian khởi động lại. Dù sao thì bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có hậu quả không thể đảo ngược.

Nhưng bây giờ Úc Bạch đang ở trong một thế giới không thể khởi động lại. Và cậu đã gửi một tin nhắn cầu cứu với giọng điệu rất thân thiết cho người không phải con người mà cậu vốn muốn tránh xa.

Lần cuối họ gặp nhau, Úc Bạch đã viện cớ buồn ngủ để đuổi người kia ra khỏi nhà, vội vàng chia tay còn tiện thể nhắn nhủ: "Quần áo có nhiều loại lắm, lần sau đừng mặc màu trắng mà tôi ghét nữa."

-Trên đời có rất nhiều người, sau này đừng lại gần con người sống cạnh nhà nữa.

……

Đừng thiêu Xong Đời nữa, thiêu cậu đi!!!

Nghiêm Cảnh còn đang chiến đấu với chiếc hộp nhỏ nóng bỏng trong tay, trơ mắt nhìn bạn mình nắm chặt điện thoại  sắc mặt biến đổi liên tục, làn da quá trắng nổi rõ sắc đỏ vi diệu.

Nghiêm Cảnh khó hiểu hỏi: "Cậu nóng lắm à? Lò thiêu còn chưa cháy, Xong Đời cũng ở trong tay tôi mà…"

Ngay sau đó, cậu ta thấy trên màn hình điện thoại sắp bị Úc Bạch bóp nát hiện lên một cuộc gọi mới từ một số lạ không lưu.

Úc Bạch giãy dụa giây lát, cuối cùng quyết tâm nhấn nút nghe máy, cướp lời trước khi người kia mở miệng: " Anh đừng đến nhanh quá, đừng xuất hiện ngay tức khắc!"

Những sự việc kỳ quái trước mắt đã vượt qua lẽ thường khoa học, còn liên quan đến quả cầu nhỏ mà Tạ Vô Phưởng tặng, có lẽ chỉ có cậu mới giải quyết được.

Mà Úc Bạch từng chứng kiến cái gọi là "xuất hiện tức khắc," tuyệt đối không muốn những người bình thường đã sợ hãi bởi hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời lại phát hiện thêm bằng chứng mới cho việc, người ngoài hành tinh ở chiều không gian cao hơn xâm nhập.

Cậu nói rất nhanh, đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói quen thuộc mới chợt nói: "Là cậu."

Tạ Vô Phưởng từng nghe Úc Bạch nói chuyện điện thoại rất lâu trong bếp, trí nhớ của hắn lại xuất sắc nên dĩ nhiên nhận ra giọng của Úc Bạch. Vì vậy mà mỗi lần Úc Bạch gọi cho hắn trong vòng lặp, dù lý do có kỳ lạ thế nào, hắn cũng đều bị lừa mà đến.

Đây cũng là điều mà Úc Bạch mới nhận ra sau khi biết về cuộc gặp thực sự đầu tiên giữa hai người.

Rồi không đợi cậu nói thêm gì nữa, người đàn ông bên kia lại nói: "Được."

Úc Bạch liền nhanh chóng cúp điện thoại, chiếc điện thoại còn nóng phỏng tay hơn cả Xong Đời.

Cậu không cần phải nói địa chỉ cho đối phương vì người có thể biến bầu trời thành hồ nước này, chỉ cần cảm nhận chút thôi là biết cậu đang ở đâu rồi.

Nghiêm Cảnh nhìn cậu đầy nghi ngờ: "Vừa nãy cậu nhắn tin báo cảnh sát à? Nhưng sao cậu lại dặn cảnh sát đến từ từ... Không phải, tại sao mặt cậu đột nhiên đỏ lên vậy?"

Úc Bạch lộ ra vẻ mặt muốn chết tại chỗ: "Vì trái tim tôi lạnh rồi."

Nghiêm Cảnh liền nhân cơ hội nhét chiếc hộp nóng bỏng trở lại tay cậu: "Thế thì cậu cầm mà ấm!"

Cậu ta nói: "Trái tim tôi mới lạnh đây, nơi này náo loạn thế này, tôi cảm giác chút nữa ba mẹ tôi sẽ bị gọi đến đây, chắc chắn tôi sẽ bị mắng, lúc đó tôi phải giải thích thế nào? Tôi xin nghỉ làm để ở đây với cậu... thiêu Xong Đời à?"

Úc Bạch cố gắng đẩy chiếc hộp nhỏ lại, vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Hay là cậu nhận nuôi nó đi. Cậu không thấy nó thân thiết lắm à?"

Chút nữa Tạ Vô Phưởng sẽ đến, cậu cũng không biết phải giải thích với hắn thế nào.

Tại sao cậu lại mang món quà quý giá này đến lò hoả táng – không, là nhà tang lễ?

Nếu cậu nói rằng cậu mang Xong Đời đi du lịch, liệu người hiểu biết nửa vời về thế giới loài người kia có tin không?

… Thậm chí cậu còn đặt tên cho quả cầu này, làm sao có thể đốt nó được chứ!

Bây giờ Úc Bạch quả thực sắp phân liệt thành hai nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!