Cạch
Úc Bạch trở tay đóng cửa lại, nhưng tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh một lúc lâu.
Người này vào ở khi nào? Sao cậu không để ý chút nào?
Bình thường cậu luôn thích ở nhà, nếu không cần thiết tuyệt đối không ra khỏi cửa cho nên không thể không nghe thấy động tĩnh chuyển nhà bên cạnh.
Chuyển thùng giấy và đồ nội thất, giao tiếp với nhân viên chuyển nhà, tất cả đều sẽ tạo ra tiếng ồn không nhỏ.
Trừ khi lúc dọn đến, đối phương hoàn toàn không phát ra tiếng động nào.
Úc Bạch cố gắng nhớ lại những âm thanh xung quanh trong đoạn thời gian gần đây. Đây vốn là một khu nhà có tiếng bị ma ám, ít hộ gia đỉnh, tỉ lệ luân chuyển thấp, bình thường rất yên tĩnh, chỉ cần có chút gì khác thường là sẽ rất rõ ràng.
Khoảng hai ba ngày trước, cậu ở nhà nghe được giọng nói lớn của một người môi giới bất động sản đang dẫn người đi xem phòng.
Thỉnh thoảng trước đây cậu cũng nghe thấy, chỉ là ngoài cậu ra thì chẳng có ai thực sự thuê cả, bởi vì tòa nhà này chính là một trong những tòa nhà ma ám trong khu phố. Có một căn hộ trong tòa nhà từng xảy ra thảm án nên những căn hộ ở đây thường được các môi giới gần đó sử dụng như hàng lót đáy.
Đầu tiên dẫn khách hàng đến xem ngôi nhà ma âm u yên tĩnh, sau đó đưa họ đi xem những căn hộ bình thường với đầy đủ dương khí nhưng đắt hơn một chút, như vậy sẽ giao dịch rất nhanh.
Chắc hẳn cả môi giới cũng không ngờ rằng trong vòng một tháng, nơi này lại có thể liên tiếp cho thuê được hai căn hộ. Nhưng tại sao khi người hàng xóm này chuyển đến lại lặng lẽ đến vậy? Hắn không có hành lý sao?
... Hơn nữa tại sao lại ở sát vách nhà cậu, trong khi rõ ràng tầng này vẫn còn nhiều căn hộ trống để cho thuê kia mà. Ai mà lại muốn sống trong căn hộ có số 4 ở một tòa nhà ma ám chứ! Thật là một người hàng xóm kỳ quái vô cùng.
Úc Bạch nhìn chằm chằm vào bức tường nối liền với căn hộ bên cạnh, suy nghĩ một lúc như thể muốn xuyên qua tường để nhìn thấu người hàng xóm quái dị đang sống ở đối diện bức tường kia.
Nhưng cậu không có siêu năng lực, dĩ nhiên là không thể nhìn xuyên qua, ngược lại còn làm mắt mỏi nhừ.
Úc Bạch tháo kính gọng đen ra, cuối cùng cũng được như ý nguyện mà nằm dài trên chiếc ghế sofa thoải mái, một tay ôm gối, tay kia cầm chai thuốc nhỏ mắt trên bàn trà, cố gắng làm dịu đi cơn mệt mỏi sau cả đêm không ngủ.
Cậu cũng không cận thị, đeo kính chỉ để làm cho mình trông giống một chàng trai hướng nội hiền lành hơn thôi.
Nhưng tại sao lại phải làm cho mình trông giống một người hướng nội hiền lành kia chứ?
Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên. Úc Bạch ngáp một cái, lục điện thoại ra khỏi túi, qua lớp sương mờ của thuốc nhỏ mắt liếc nhìn màn hình rồi nhấn nút nghe máy.
Là cuộc gọi video.
Trên màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt bự đầy nét cương nghị, lúc này cực kỳ sốt ruột "Tiểu Bạch à, em có sao không? Anh nghe A Cường nói thang máy ở khu của em gặp sự cố, em còn ở trong thang máy nữa! Sao em không nói với họ vậy hả? Lại còn không gọi bác sĩ! Anh đã gọi xe cấp cứu rồi, đang trên đường đến đấy, sắp tới nơi rồi."
Người đàn ông khí chất hung hãn ở đầu dây bên kia nói liên tục như bắn súng liên thanh, xung quanh còn loáng thoáng nghe thấy tiếng của đám đàn em: "Máy bay đã chuẩn bị xong rồi", "Anh Thiên, đi lối này"... những âm thanh đầy cung kính như vậy.
Người đàn ông được gọi là anh Thiên nhìn chăm chú vào màn hình, càng thêm đau lòng: "Em sợ khóc đến mức này rồi! Anh cho người đón bác sĩ Trần ngay, em đừng sợ nhé, anh cũng sẽ qua ngay. Anh đã nói rồi, khu này toàn là điềm xấu mà, hôm nay em phải dọn ra ngay! Con mẹ nó cái thang máy hỏng này!"
Trong tiếng nói tục càng lúc càng táo bạo, Úc Bạch vốn đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy: "Đừng gọi xe cấp cứu, em không khóc, bác sĩ Trần đã nghỉ hưu rồi!"
"Nói láo, nước mắt em còn đang chảy kia kìa!"
"Đó là thuốc nhỏ mắt, thật đấy, em vừa mới nhỏ xong."
Úc Bạch vội vàng giơ chai thuốc nhỏ mắt trong tay lên.
"Ai chà, khóc cũng không mất mặt mà," anh Thiên khoa tay múa chân diễn tả hành động lau mắt một cách sinh động, khuôn mặt thô kệch oai hùng nhưng đầy vẻ yêu thương của người cha, " Năm đó lần đầu anh bị người ta chém đứt gân cũng khóc đấy, khóc to lắm, sau này quen rồi thì không khóc nữa, không sao đâu, khóc ra được thì tốt."
Úc Bạch từ từ đặt chai thuốc nhỏ mắt xuống, buông bỏ giãy dụa.
"Ừ, em khóc xong rồi thì không sao nữa, đừng gọi xe cấp cứu và bác sĩ Trần đến nhé, em không bị thương cũng không có bóng ma tâm lý gì đâu."
Úc Bạch bình tĩnh dùng camera điện thoại quét một vòng khắp người mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!