Chương 29: (Vô Đề)

Nghe vậy, Úc Bạch tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: "Tôi kích động chỗ nào! Cậu đừng nói lung tung!"

Dùng liền hai câu cầu khiến mà còn bảo là không kích động!

"..." Nghiêm Cảnh lại định nói gì đó nhưng rồi thôi, lần này hiếm khi cậu ta tỏ ra thông minh thuận theo một lần: "Được rồi, cậu không kích động."

Càng ngày cậu ta càng cảm thấy, Tiểu Bạch thật sự rất kỳ quái.

Lần cuối Nghiêm Cảnh thấy cậu kích động như vậy là khi nào nhỉ…

Ơ, hình như cũng là hôm nay.

Chạng vạng tối Nghiêm Cảnh nhận được tin nhắn từ trạm giao hàng, báo rằng hạt giống trái cây cậu ta mua online đã đến, nên gọi cho Úc Bạch để dò hỏi xem có thể trồng trái cây trên sân thượng nhà cậu được không.

Suốt tuần qua cậu ta cứ mãi nhớ đến hương vị của quả dưa hấu khổng lồ như quả bóng yoga lần trước, dần dần cảm thấy không thể bỏ phí khu sân thượng kỳ lạ tự nhiên thích hợp làm nông trại đó.

Dù sao ăn dưa xong cũng không có vấn đề gì, chậu cây để trống cũng chẳng ích gì, chi bằng trồng thêm ít thứ khác.

Nhưng trong lúc đang gọi điện, Nghiêm Cảnh nghe thấy Úc Bạch như bị thứ gì đó làm hoảng sợ, bất ngờ văng ra một câu chửi thề.

Tiểu Bạch không có tố chất thấp như cậu ta, bình thường rất ít nói tục.

Lúc ấy Nghiêm Cảnh còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, suýt nữa định tông cửa mà chạy qua.

Dù gì người bạn thân nhất của cậu ta cũng là một người gan dạ đến mức khó tin, ngay cả khi trong tường quỷ thì cậu vẫn có thể bình tĩnh đối phó không chút biến sắc.

Kết quả, phản ứng mạnh như vậy chỉ vì thấy hàng xóm bắt chước cậu trồng hoa trong bếp.

Chỉ là một chậu hoa hướng dương bình thường, không biết nói chuyện, kích cỡ cũng bình thường.

Có gì mà phải để ý đến thế?

Thấy hoa nhà hàng xóm đẹp nên cũng mua một chậu y hệt, chẳng phải chuyện quá đỗi bình thường sao?

Nghiêm Cảnh nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Hơn nữa không chỉ như thế, Tiểu Bạch còn thổi một chiếc găng tay nhựa thành ngón tay giữa rồi dán lên chậu hoa, để trả đũa về việc bị bắt chước.

Trẻ con đến mức khiến cậu ta phải phục luôn.

Hàng xóm của Tiểu Bạch đâu phải con người, chưa chắc đã hiểu ý nghĩa của ngón giữa là gì.

Nói thế nào đi nữa, sống gần nhau nên giữ quan hệ hòa thuận chứ giơ ngón giữa dễ làm tổn thương tình cảm lắm.

Đợi đã.

Nghiêm Cảnh đột nhiên nhận ra, Úc Bạch vừa từ nhà cậu ta ăn tối xong, sau đó đột ngột bảo rằng ống nước nhà cậu bị rò  muốn sang nhà cậu ta ở tạm vài ngày. Trong khoảng thời gian đó, Úc Bạch cũng bảo bận nên không để ý đến hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời đêm.

Thường ngày Tiểu Bạch rất ít ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong nhà, tuần trước vừa nộp xong bản thảo, không lý nào bận rộn được trong khoảng thời gian này được.

Hơn nữa, ống nước bị rò cũng không ảnh hưởng quá lớn đến việc ở lại nhà, gọi thợ đến sửa là xong, việc đột ngột muốn chạy đi ở chỗ khác trông giống như cậu đang trốn tránh ai đó.

Cộng thêm việc cậu phản ứng dữ dội khi nghe đến từ "mang cầu chạy"...

Nghiêm Cảnh nghĩ đến đây, không kìm được buột miệng: " Quả cầu xanh nhỏ này cũng có liên quan đến hàng xóm của cậu đúng không!"

Vừa dứt lời, cậu ta thấy gương mặt vốn đang có chút kích động của Úc Bạch bỗng dưng cứng lại ngay lập tức........ Oa!

Nghiêm Cảnh kinh ngạc tột độ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!