Chương 28: (Vô Đề)

Úc Bạch bỗng thất thần không nói lời nào suốt một lúc lâu, căn phòng chỉ còn lại sự im lặng.

Kim trên chiếc đồng hồ treo tường không ngừng xoay, thời gian nhất định sẽ trôi về phía trước và cái kết tất yếu là sự hủy diệt, sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng cậu lại nhận được một thứ mà đối với con người, vĩnh cửu là điều không thể có được.

… Nếu như trong đó không chứa đầy những ký ức đen tối về chuyện cậu từng quậy phá thế giới rồi gây rối người không phải con người thì tốt biết mấy.

Một món quà quý giá chỉ có thể dùng một lần, tại sao lại phải dùng vào thứ này chứ?!

Tâm trạng Úc Bạch hiện giờ còn hỗn loạn hơn cả lúc cậu vừa thoát khỏi vòng tuần hoàn.

Ai nhìn cũng có thể thấy, cảm xúc trên khuôn mặt cậu không đơn giản chỉ là vui vẻ.

Cho nên im lặng hồi lâu, Tạ Vô Phưởng hỏi: " Cậu không thích nó sao?"

Hắn hỏi rất nhẹ nhàng, như thể chỉ là tò mò.

Nhưng khi Úc Bạch nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của hắn, lập tức nhớ đến đêm trăng sáng đó, trong khu chung cư yên tĩnh đầy bóng cây, Lệ Nam Tiêu thay cậu cảm ơn người hàng xóm tình cờ gặp vì món quà.

Chú nói: "Tôi nghe nói cậu tặng quà cho Tiểu Bạch, đây là lần đầu tiên nó nhận được quà từ hàng xóm, nó rất thích, cảm ơn cậu."

Người hàng xóm khi đó chưa rõ tên nghe câu cảm ơn khách sáo này, ánh mắt bỗng sáng lên, sự u sầu từng lan tỏa bên bờ hồ như đom đóm bay vào rừng, chỉ còn lại nụ cười nhạt.

Úc Bạch đột nhiên nhận ra được một chuyện.

Lần đó sau khi nhận được món quà, vì vừa mới phát hiện ra hàng xóm không phải là con người, cậu cảm thấy rất phức tạp nên chỉ cầm lấy quả cầu rồi đóng cửa mà không nói lời nào, càng không nói lời cảm ơn.

Vậy nên, sự buồn bã đột ngột trên người đối phương đêm đó, có phải là vì hắn nghĩ Úc Bạch không thích món quà này không?

Úc Bạch hít sâu một hơi..... Nếu người này có đôi mắt đen bình thường như người bản địa, cậu sẽ không nhớ rõ từng cảm xúc trong đó đến vậy.

Màu xanh xám trong suốt xinh đẹp lại độc đáo này, thật sự quá, phạm, quy, rồi.

Tất cả là lỗi của màu xanh!

"Không phải tôi không thích nó." Úc Bạch đấu tranh một lúc, miễn cưỡng nói, "Đây là một món quà rất quý giá... Cảm ơn."

Chỉ nghĩ đến hàng loạt ký ức đang cuộn trào bên trong, cậu thật sự không thể vui vẻ mà nói rằng mình thích nó.

Úc Bạch không biết Tạ Vô Phưởng có nghe ra mình nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, nhưng cậu có thể thấy đối phương đang nhìn cậu.

- Nhìn giống như cậu bị dính chặt vào sô pha, cùng món quà được chôn giấu dưới đệm sô pha.

Úc Bạch lại giãy dụa một chút.

Ánh đèn ban đêm mờ nhạt trong đôi mắt xanh ấy lan tỏa ánh vàng dịu dàng.

Úc Bạch bắt đầu từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, đồng thời thận trọng quan sát phản ứng của người trước mặt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt.

Quả cầu nhỏ vẫn còn dưới đệm sofa cũng không có dấu hiệu muốn bay về phía hắn.

Có phải tạm thời an toàn rồi không?

Giọng nói trầm lặng, khẽ vang lên.

"Tôi không cảm nhận được thêm ký ức nào, nó đã vào trạng thái đóng kín, như thể đang tiêu hóa điều gì đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!