Chương 27: Xong đời

Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, Úc Bạch thề là cậu vô cùng nhớ cảm giác trời đất quay cuồng trước mắt tối sầm. Cậu chỉ mong có thể bắt đầu lại ngay lập tức.

Anh chàng này đang nói gì vậy?

Tại sao nghe giống như là hắn cũng có trí nhớ trong vòng tuần hoàn!!

"Anh vừa mới nói......"

Khi câu hỏi kinh hoàng và tuyệt vọng sắp bật ra, Úc Bạch đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Sau khi cậu thoát khỏi vòng tuần hoàn vô tận trở về thời không thực tại này, biểu hiện lúc đầu của Tạ Vô Phưởng rất bình thường.

Dường như hắn không có thêm bất kỳ ký ức lạ nào, chỉ cảm thấy áy náy và thất vọng vì hành vi không thân thiện của người hàng xóm bên cạnh mà thôi, tiện thể có hơi lơ đãng khi tiếp xúc cơ thể với con người.

Cho đến khi quả cầu nhỏ màu xám trắng đột ngột xảy ra biến cố, biểu cảm của người hàng xóm không phải con người mới có sự thay đổi rõ rệt.

Nghĩ tới đây, Úc Bạch lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bước nhanh về phía bàn trà, nắm lấy quả cầu nhỏ kia, cơ hồ vô thức mà đem nó –

Nhét nó xuống dưới đệm ghế sofa bên cạnh, rồi lập tức ngồi lên, ép nó xuống dưới thân mình và lớp đệm dày cộp.

……

Xin lỗi, bản năng giấu đồ của con người chính là như vậy.

"……"

Sự bối rối trong đôi mắt xám xanh của Tạ Vô Phưởng thực sự ngừng lại vì hành động này, nhưng ngay sau đó lại nảy sinh một sự hoang mang mới.

Hắn nhìn bóng dáng đang dùng hết sức mình ngồi xuống ghế sofa, không chắc chắn lắm, nhẹ giọng hỏi:

"Cậu… ổn chứ?"

"Tất nhiên là tôi không ổn!" Úc Bạch gần như sụp đổ tinh thần mà hỏi lại: "Cái thứ anh tặng tôi rốt cuộc là gì?!"

Úc Bạch đã nhận quả cầu này hai lần.

Một lần là trong thời không hiện tại, Tạ Vô Phưởng tặng nó như món quà đáp lại quả dưa hấu. Lần khác là trong một vòng lặp gần như tái hiện hoàn toàn các sự kiện của thời không này, Tạ Vô Phưởng cũng tặng nó để đáp lại quả dưa hấu.

Nhưng cả hai lần cậu đều không có cơ hội hỏi đối phương, rốt cuộc thứ này là gì.

Úc Bạch từng giả định một tình huống, trực tiếp hỏi Tạ Vô Phưởng rằng hắn sẽ tặng món quà gì, nhưng đối phương lại nói không biết, vì hắn không giỏi tưởng tượng.

Trong những vòng tuần hoàn khác sau đó, Úc Bạch không cố tái hiện trải nghiệm của thời không hiện tại, cậu thực sự không nhận được quả cầu này nữa mà là nhiều món quà khác nhau do Tạ Vô Phưởng tặng. Dần dần, cậu quên đi sự tồn tại của quả cầu…

Được rồi, giờ không phải lúc để nhớ lại chuyện này.

Úc Bạch nín thở, mắt không dám chớp, căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Ngàn vạn lần đừng là câu trả lời mà cậu nghĩ.

Tạ Vô Phưởng nhìn cậu dường như có chút do dự, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Nó có thể giữ lại mọi thứ rất lâu… cậu có thể gọi nó là Quả Cầu Vĩnh Hằng."

Tim Úc Bạch lạnh đi một nửa, vẫn cố gắng vùng vẫy: "Nó giữ lại những thứ gì?"

Thần linh tóc đen mắt xanh trầm mặc một lát, hoàn toàn buông tha che dấu, nhỏ giọng nói: "Bất cứ thứ gì tồn tại, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần."

Úc Bạch cũng hoàn toàn buông bỏ đấu tranh.

Tuyệt vời thật, một thiết bị kh*ng b* lưu trữ vĩnh cửu bất cứ thứ gì, vậy mà cậu chỉ dùng nửa quả dưa hấu đã đổi lấy được, ha ha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!