Bên ngoài tòa chung cư trăng sáng sao thưa, yên tĩnh lại lạnh lẽo. Trong tòa nhà chỉ có vài căn hộ có đèn sáng, cư dân rất ít. Căn phòng 1204, nơi được xem là nguồn gốc của mọi tội ác lại tối om, cửa sổ đen kịt, bên trong không có ai. À, thực ra bên trong vốn dĩ không có "người" ở.
Phía dưới căn phòng 1104 rung chuyển, những bóng người lướt qua cửa sổ, bên trong vang lên tiếng chai rượu vỡ và những tiếng la hét đau đớn cầu xin tha thứ. Phòng 1205 bên phải thì đèn sáng trưng, nồi lẩu sôi sùng sục trên bàn, hương thơm nồng nàn bay ra từ cửa sổ mở. Phòng 1203 bên trái, ánh sáng lờ mờ, sương khói bay lượn, tiếng trống vang lên thưa thớt nhưng cô độc.
Nghiêm Cảnh đứng ở cửa nhà không đóng kỹ kia, nhỏ giọng khiếp sợ nói: " Anh ta đang dùng thứ gì đánh trống vậy......"
Úc Bạch dựa vào cửa, khoanh tay bình thản trả lời: "Dù sao cũng không phải là cặp xương sườn thứ năm của anh ta."
"Ồ, vậy thì tốt rồi, trông sợ chết khiếp... Khoan đã, sao cậu mô tả chi tiết thế, nghe thấy sợ hơn ấy!"
"Hửm? Tôi có nói gì đâu, chắc cậu nghe nhầm rồi."
Hà Tây vóc dáng thấp nhất thò đầu ra từ bên cạnh chân họ, tay bịt tai, ánh mắt lo lắng nhìn những lon bia vương vãi trong phòng: "Anh ấy uống rượu giống ba em..."
Úc Bạch ỷ vào ưu thế chiều cao, lại thuận tay xoa xoa đầu cô: "Đừng sợ, anh ấy không đánh người, chỉ đánh trống."
Nghiêm Cảnh không tin lắm: "Thật sao? Mà nói này, chúng ta đứng ngay cửa nói chuyện thế này, thật sự anh ta không nghe thấy à?"
Người đàn ông tóc dài trong phòng say mê đánh trống, điếu thuốc cháy dở trên miệng, tàn thuốc rơi lả tả xuống cái thùng đầy đầu lọc thuốc lá. Hắn hoàn toàn không để ý đến đám hàng xóm đang tụ tập ngoài cửa lúc này.
"Nghe thấy cũng không sao, vì kể cả cậu ngồi đối diện vỗ tay tán thưởng, anh ta cũng không để ý. Trừ khi cậu bảo anh ta đánh trống sai nhịp." Úc Bạch cố ý hạ giọng.
Nghiêm Cảnh phì cười: "Thật à? Sao cậu biết?"
Đáp án chính là đã thử qua rồi.
Úc Bạch không trả lời, mà quay sang nhìn người đàn ông mắt xanh yên lặng đứng bên cạnh. Cậu tổng kết: "Chiều nay tôi có nói với anh rồi mà, hàng xóm trong tòa nhà này ai cũng kỳ lạ."
Tạ Vô Phưởng vẫn chăm chú nhìn cậu, nghe vậy, dù không chắc hiểu rõ "kỳ lạ" nghĩa là gì, hắn vẫn gật đầu. Cùng lúc đó, hắn bắt chước Úc Bạch, đưa tay lên xoa đầu cô bé đứng cạnh mình.
Úc Bạch bị hành vi bắt chước của hắn chọc cười, hỏi: "Có phải rất ấm áp hay không?"
Nghiêm Cảnh thấy thế thì vội vàng chen vào phân đội nhỏ xoa đầu, giành trả lời trước: "Rất là ấm áp!"
Ấm áp chính là cảm giác bàn tay lạnh như băng chạm vào đỉnh tóc mềm mại.
Đầu bị sờ rồi sờ, Hà Tây ngơ ngác chớp chớp mắt.
Cô nghĩ nghĩ, cũng đưa tay sờ sờ tóc mình........ Bím tóc rối hết cả lên rồi!
Sau khi cả nhóm ăn uống no say, nghe trống một lúc, vừa nói chuyện vừa đi về phía cầu thang.
Trước khi rời đi Úc Bạch tốt bụng đóng cửa giúp người đàn ông tóc dài sống ở phòng 1203, tiện tay ném một vật màu trắng vào căn phòng u ám lộn xộn đó.
Chiếc máy bay giấy nhỏ rơi vào đống lon bia bừa bộn dưới sàn. Một lúc sau tiếng trống ngừng lại, một bàn tay gầy guộc nhặt lấy chiếc máy bay giấy. Trên cánh máy bay có viết hai dòng chữ: "Nhà tôi có lẩu, trên tầng thượng có hoa quả." —
Hàng xóm phòng 1205.
Băng qua cầu thang uốn lượn lên trên, sân thượng phía trên phòng 1204 là một cảnh tượng tràn trề sức sống.
Trong chậu hoa cũ ở góc mọc ra dây leo, kết quả là một quả dưa hấu khổng lồ to bằng quả cầu yoga.
Trong một đống chậu hoa mới mua thì trồng dâu tây, cherry, cà chua, việt quất, và nhiều loại khác. Ngoài trái cây còn có vô số bông hoa rực rỡ như hồng, lily, lan dạ hương, hướng dương…
"Đậu má...... Trời ạ!"
Nghiêm Cảnh không tin vào mắt mình, cùng Hạ Tây trầm trồ trước khu vườn sân thượng này.
"Không phải ảnh chỉnh sửa sao? Thế giới này thật sự có quả dưa hấu to như vậy à? Mà cái hộp quà thiên thần cậu tặng bác sĩ Trần là tự tay trồng hả? Trời ạ, cậu đã chuẩn bị bao lâu vậy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!