Chương 25: (Vô Đề)

Ban đầu Úc Bạch không định ăn lẩu, cậu còn muốn Tạ Vô Phưởng nấu cho mình một bữa tối thịnh soạn với món mà cậu yêu thích, ví dụ như món sườn xào chua ngọt mà hôm nay đột nhiên cậu rất thèm.

Nhưng hôm nay Úc Bạch vừa rời khỏi phòng tư vấn tâm lý, đã bận rộn với việc mua hạt giống, gieo hạt, thu hoạch, lắp ráp quà tặng... Rồi còn phải nhớ tình cờ gặp hàng xóm trong thang máy hỏng nhằm xây dựng mối quan hệ thân thiện,  tiện thể khiến đối phương thay bộ đồ trắng mà cậu vốn không thích.

Quá nhiều chuyện phải làm, nếu không có bọn A Cường hỗ trợ, có lẽ Úc Bạch đã không kịp đưa quà trước khi bác sĩ Trần tan làm. Vì vậy mà hôm nay Úc Bạch không có thời gian dạy cho "người không phải con người" cách nấu ăn.

Trong một vòng tuần hoàn nào đó lúc trước, cậu đã tỉ mỉ dạy Tạ Vô Phưởng nhiều kiến thức ngoài sách nấu ăn, chẳng hạn như cách xử lý chảo dầu bị cháy: đôi khi cần dập lửa ngay, nhưng đôi khi cứ tiếp tục nấu cũng không sao.

Ngoài ra cậu còn mua về một đống dụng cụ nấu ăn, gia vị và nguyên liệu, rồi thu thập rất nhiều công thức món ăn mình muốn thưởng thức, giao hết cho người hàng xóm thân yêu.

Sau đó, Úc Bạch đã được thưởng thức hương vị món ăn hoàn hảo tái hiện đúng công thức.

Mà Tạ Vô Phưởng thay đổi đa dạng làm thức ăn cho cậu cả một ngày, nhanh chóng nắm vững nghệ thuật nấu nướng. Cuối cùng thậm chí hắn có thể nếm thử món ăn và suy ngược lại quy trình nấu, chỉ cần thêm chút thời gian để làm quen với đủ loại gia vị của con người. Điều này khiến Úc Bạch vừa bất ngờ vừa tiếc nuối.

Nếu là trở lại hiện thực cũng có thể giống như vậy thì tốt rồi, cậu sẽ không phải gọi đồ ăn ngoài mỗi ngày nữa.

Mỗi khi nhớ lại hương vị hôm đó, Úc Bạch lại thèm thuồng, nhưng tiếc rằng có quá nhiều điều cậu muốn làm, không thể cứ dành cả vòng lặp để giám sát hàng xóm nấu ăn mãi.

Vì thế mà hôm nay chỉ có thể tạm chấp nhận, để Tạ Vô Phưởng tự chuẩn bị nguyên liệu lẩu ở nhà, không bật bếp thì an toàn hơn.

Trời tối dần, ngoài cửa sổ đã thấp thoáng những ánh đèn.

Nghiêm Cảnh tò mò bước vào bếp, nhìn thấy trên bàn bày đủ loại nguyên liệu.

"Oa, kỹ thuật thái của anh không tồi..." Cậu ta nhìn một vòng rồi ngạc nhiên thốt lên, "Sao lại mua nhiều loại nấm thế này?"

Tạ Vô Phưởng còn đang bận rộn trong bếp liền trả lời cậu ta: "Là Tiểu Bạch nói muốn ăn nấm."

Nghiêm Cảnh trầm trồ: "Nhưng mà mua nhiều quá đấy, đây là anh mua hả? Đừng nói là anh mua hết tất cả loại nấm bán ở chợ rồi nhé."

Nào là nấm hương, nấm rơm, nấm trà, nấm bò… những loại nấm mà cậu ta còn nhớ tên, và cả những loại cậu ta chưa từng nghe thấy.

Tạ Vô Phưởng nghiêm túc nói: "Ừ, nhưng còn rất nhiều nấm không tìm thấy ở chợ rau."

Nghiêm Cảnh không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.

Đây là đang chiếu theo bách khoa toàn thư mua nấm sao!

Sau khi đi quanh căn bếp lần đầu tiên đầy ắp thức ăn này, Nghiêm Cảnh trở về phòng khách ngồi cạnh Úc Bạch một lúc, trên mặt dần hiện vẻ u sầu.

Cậu ta cẩn thận đưa tay chọc chọc bạn thân: "Tiểu Bạch."

Úc Bạch đang chăm chú bận rộn trên điện thoại, đáp lại một tiếng: "Gì vậy?"

"Bạn mới của cậu bảo cậu muốn ăn nấm, nên anh ta mua rất rất nhiều loại nấm."

"Ừ, tôi biết, anh ta tên là Tạ Vô Phưởng."

"Oh, tên ba chữ à, không hợp với bọn mình hai chữ."

Nghe vậy Úc Bạch cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó tả.

"Bạn mới của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy, còn gọi cậu là Tiểu Bạch, rất siêng năng, trông có vẻ giàu nữa, dù dáng người không bằng tôi nhưng cao hơn tôi một chút, tất nhiên chỉ một chút thôi. Nhưng anh ta sống cạnh nhà cậu, ngày nào cũng có thể chơi cùng cậu…"

Nghiêm Cảnh lải nhải một tràng dài, rồi có chút uể oải nói: "Sau này tôi không còn là cún con duy nhất của cậu nữa rồi sao?"

Cậu ta vừa nói vừa nở nụ cười rưng rưng: "Nhưng mà, tôi vẫn rất mừng cho cậu, có bạn mới là điều tốt mà, thật đấy, tôi thực sự rất vui."

"... "Úc Bạch bật cười, "Không đâu, cậu giống heo hơn đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!