Chiếc quạt điện treo trên tường quay hết tốc lực, tài liệu trên bàn làm việc lật qua lật lại xào xạc. Úc Bạch trung thực trả lời những câu hỏi của cảnh sát.
"Tôi đang mải xem người bên cạnh chơi cờ vây nên không thấy cụ thể mọi chuyện diễn ra thế nào, nhưng chắc chắn không phải A Cường và mấy người đó trộm đồ, vì họ luôn đứng bên cạnh bồn hoa, chỉ đến khoảnh khắc đó mới lao đến."
"Bọn họ không có thời gian trộm đồ, cũng không có lý do. Hơn nữa......"
Úc Bạch liếc mắt về phía A Cường và đồng bọn đang bị mấy cảnh sát khác hỏi cung ở không xa.
Sau khi A Cường dẫn đầu bắt được tên trộm, do hiện trường quá hỗn loạn, thêm vào ngoại hình và khí chất không bình thường của họ, khi cảnh sát đến hiện trường đã tưởng xảy ra vụ án nghiêm trọng, mang theo tất cả những gì có thể là tang chứng, bao gồm cả một chiếc túi rác màu đen trông rất khả nghi.
Cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị tra hỏi mấy người đàn ông to cao mặc áo sơ mi hoa đứng trước mặt: "Trong này có gì?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, có chút khó mở miệng: "... Không có gì, đừng nhìn."
Cảnh sát nhíu mày, cẩn trọng đeo găng tay rồi mở chiếc túi màu đen.
Sau đó, trong ánh mắt lảng tránh của đám đàn ông to lớn, cảnh sát nhìn thấy bên trong đột nhiên trợn to mắt, nét mặt dần trở nên mờ mịt..... Bên trong toàn là vỏ hạt dưa chất đống.
"Ngay cả vỏ hạt dưa bọn họ cũng bỏ vào túi. "Úc Bạch quay đi, bất đắc dĩ thở dài," Hoàn toàn là người dân tốt tuân thủ pháp luật.*
Viên cảnh sát trẻ đang hỏi cung nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được bật cười rồi vội vàng hắng giọng, giữ vẻ nghiêm túc: "Đồng nghiệp hôm nay là người vừa chuyển từ nơi khác tới nên không quen biết các cậu. Lần sau chắc chắn sẽ có kinh nghiệm hơn."
"Vậy là tốt rồi."
"Nói như vậy hình như không đúng lắm. "Cảnh sát sờ sờ đầu," Không nên có lần sau thì tốt hơn."
Úc Bạch đáp: " Tôi cũng mong vậy."
"Lần sau sẽ là lần thứ 51 rồi, tôi sẽ cố gắng tự mình đến đón các cậu."
"...... Này."
"Ha ha, không đùa nữa."
Viên cảnh sát trẻ cười vẫy tay, bảo đồng nghiệp bên cạnh ghi chép đầy đủ hồ sơ, đồng thời nói với Úc Bạch: "Hiện tại sự việc đã khá rõ ràng, không cần lo lắng. Chỉ là vị trí trong công viên không có camera giám sát, đối phương lại một mực phủ nhận chuyện trộm cắp, còn nói năng lung tung, nên có chút khó giải quyết. Vì thế mà chúng tôi vẫn cần các cậu làm chứng cũng như cung cấp lời khai."
Nói xong, anh ta nhìn về phía người đàn ông có đôi mắt xanh đang ngồi im lặng bên cạnh: "Đây là bạn của cậu à?"
Úc Bạch gật đầu: "Anh ấy cũng cần phải ghi lời khai sao?"
Cậu hơi lo lắng cho người hàng xóm không phải con người vốn không biết nói dối, không biết sẽ phản ứng thế nào khi bị cảnh sát tra hỏi.
Hơn nữa, cậu còn không chắc liệu người này có danh tính được hệ thống ghi nhận là con người hay không.
"Đúng vậy, cũng phải phiền bạn cậu hợp tác với chúng tôi một chút." Viên cảnh sát trẻ có chút tò mò quan sát Tạ Vô Phưởng vẫn chưa nói câu nào từ nãy đến giờ: "Anh ta nghe hiểu chứ? Có cần nói bằng ngoại ngữ không?"
Úc Bạch đang băn khoăn liệu có nên lớn mật nói dối trước mặt cảnh sát để giúp người hàng xóm không phải khai báo, thì thấy Tạ Vô Phưởng khẽ gật đầu, đồng thời thành thật đáp: "Hiểu, không cần đâu."
……
Trước mặt cảnh sát nhân loại tích cực như vậy làm gì!
Úc Bạch sâu kín trừng mắt nhìn hắn một cái.
Viên cảnh sát trẻ nghe thấy giọng anh ta hoàn toàn không có chút ngữ âm lạ nào, hơi sửng sốt: "Wow, tôi còn tưởng anh là người nước ngoài mới đến chơi lần đầu tiên."
Sau đó, anh ta nhìn thoáng qua gói khoai tây chiên trong tay Tạ Vô Phưởng nhắc nhở: "Tạm thời đừng ăn vặt nữa nhé, dù gì cũng đang ở đồn cảnh sát, phải nghiêm túc chút."
Ở một khía cạnh nào đó, người này quả thực là lần đầu tiên đến đây chơi, lại còn hoàn toàn không quen thuộc với các quy định ở nơi này, đúng kiểu người nước ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!