Chương 20: (Vô Đề)

Một trong những kiến thức cơ bản về điện thoại di động: Khi bạn nhận được cuộc gọi không rõ có lời mở đầu tương tự, trực tiếp cúp máy là được, bởi vì nó không phải là chào hàng thì cũng là lừa đảo. 

Hầu hết mọi người đều biết, nhưng người không phải là con người thì không. 

Vì thế, Úc Bạch vô cùng hào hứng khi lần đầu tiên trong đời thực hiện một cuộc gọi lừa đảo, cố gắng nhịn cười để không bị lộ, lặng lẽ chờ đợi phản ứng từ phía bên kia. 

Lúc này, Tạ Vô Phưởng có lẽ vừa mua điện thoại xong, đang trên đường về nhà.

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng tạp âm hoàn cảnh mơ hồ, tiếng xe cộ chạy qua, thỉnh thoảng có tiếng còi xe xen lẫn những đoạn đối thoại không rõ ràng, bao trùm lấy con phố nhộn nhịp buổi trưa. 

Sau một lúc im lặng, người đàn ông bên kia mới lên tiếng: "Là tôi." 

Rồi do dự hỏi thêm: "Sao cậu biết tên và số điện thoại của tôi?" 

Lại còn có ý thức về quyền riêng tư đến vậy. 

"Chính anh tự nói cho tôi biết mà." 

Trong lòng Úc Bạch thầm trả lời, bịa ra một lý do qua loa: "Là thế này, thưa anh Tạ, chỉ cần đăng ký số điện thoại mới thì sẽ tự động được thêm vào danh sách khách hàng của chúng tôi, nên có thể thấy được cả tên nữa." 

Chuyện lộ thông tin cá nhân trong thế giới loài người vốn đã rất phổ biến. 

Lại nói tiếp, Úc Bạch rất tò mò không biết người này đã dùng cách gì để làm mấy việc như đăng ký số điện thoại, ký hợp đồng thuê nhà… những việc cần đến căn cước công dân. 

… Chắc hắn đã làm theo cách thông thường nhỉ? 

Úc Bạch đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe giọng Tạ Vô Phưởng từ đầu dây bên kia có chút trầm ngâm: "Giống như tin nhắn chào mừng ấy à?" 

"Hả?" Úc Bạch ngơ ngác, nhất thời không phản ứng kịp, "Tin nhắn chào mừng gì cơ?" 

Người đàn ông liền nói: "Tôi vừa nhận được một tin nhắn, nội dung viết rằng: Kính chào quý du khách, Quần Tinh rực rỡ xin chào đón quý khách, chúc quý khách có một chuyến đi an lành, vui vẻ…" 

Nghe giọng nói nghiêm trang nhưng trầm bổng của hắn, Úc Bạch nhất thời không nhịn được mà cười ra tiếng. 

Trí nhớ tốt thật, ngay cả mấy tin nhắn vô nghĩa này mà cũng nhớ. 

"Đúng rồi, giống như tin nhắn chào mừng đó." Úc Bạch vừa cười vừa nói, "Đây là tin nhắn được gửi tự động dựa trên định vị tín hiệu điện thoại, gửi cho những số điện thoại của những người ngoài khi đến thành phố này, chỗ khác cũng vậy thôi." 

"Ở đây không giống à?" 

"Ừm, ở thành phố của chúng tôi, có lẽ người phụ trách hơi lẫn lộn nên thi thoảng cả số điện thoại trong thành phố cũng nhận được, ví dụ như anh vừa đăng ký xong số mới thì nhận được luôn đấy." 

Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng, lại hỏi cậu: "Sao lại cười?" 

Dù Úc Bạch cố gắng giữ tính nghiêm túc của cuộc gọi điện thoại lừa đảo, nhưng vẫn không kìm được mà bật cười. 

"Bởi vì... Anh biết thành phố chúng tôi tên là gì không?" 

"Thành phố Quần Tinh." 

Đúng vậy, thành phố Quần Tinh. 

Thành phố nơi Úc Bạch đã sống từ nhỏ không phải thủ đô, cũng chẳng phải là tỉnh lị, chỉ là một đô thị nhỏ bình thường, không có sản vật đặc biệt hay danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng lại có tiếng tăm không nhỏ bên ngoài. 

Chủ yếu là do tên của thành phố. 

"Mỗi lần có du khách từ nơi khác đến thành phố chúng tôi chơi,  hoặc chỉ đơn giản là đi ngang qua, đều sẽ nhận được tin nhắn này. Sau đó thường có người lên mạng than phiền hoặc hỏi rằng, rốt cuộc ở thành phố này có đại minh tinh nào, mà dám viết trong tin nhắn là " Quần Tinh rực rỡ chào đón quý khách", nghe như sắp tổ chức một buổi hòa nhạc vậy." 

"Rồi ngay sau đó sẽ có nhiều người nhắc nhở họ thử nghĩ lại xem tên thành phố này là gì…" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!