Chương 2: (Vô Đề)

Úc Bạch sửng sốt lập tức giơ tay ấn nút mở cửa. 

Toàn bộ thang máy đều lắc lư, lạch cạch một tiếng, cửa mở ra. 

Người đàn ông xách theo vài túi nilon vội vã chen vào, chú mặc một chiếc áo polo đã dão cổ, cái bụng bia khá lớn. Khi dùng tay chắn cửa bấm tầng mình cần đến, chú liếc nhìn Úc Bạch bên cạnh một cái. 

"Cám ơn. " Chú lầm bầm lầu bầu," Cũng may gặp kịp, nếu không lại phải đợi nửa ngày." 

Úc Bạch không đáp lời, chỉ lịch sự nhếch miệng cười coi như trả lời. 

Thang máy bắt đầu đi lên, chẳng mấy chốc mà bên trong cabin đã ngập tràn mùi đồ ăn nồng đậm. 

Nào là đồ nướng, gà rán, mì chua cay... Úc Bạch nhanh chóng nhận ra thành phần của những mùi hương này, ngửi thấy rất ngon. 

Cậu âm thầm liếc nhìn đống túi nilon đó một cái, còn thấy vết tích của đồ ướp lạnh, những chai nước nặng nề kéo túi xuống, mặt ngoài túi nilon phủ một lớp sương mỏng. 

Trên đường về quá vội vàng, quên gọi đồ ăn bên ngoài trước. 

Úc Bạch vừa bị cơn đói làm nảy sinh ý nghĩ này, vừa móc điện thoại ra định chọn món cho bữa tối nay. 

Bỗng nhiên thang máy đang đi lên lại lung lay. 

Úc Bạch và người đàn ông mặc áo polo cùng ngẩng đầu, theo phản xạ nhìn lên trần thang máy, sau khi đảo mắt một vòng, ánh mắt mờ mịt gặp nhau giữa không trung. 

"Sao lại lắc nhỉ?" Người đàn ông mặc áo polo lau mồ hôi trên cổ, bắt chuyện một cách tự nhiên, "Chẳng lẽ bị hỏng rồi?" 

Ngay sau đó, ánh mắt chú lướt qua Úc Bạch nhìn về phía người thứ ba trong góc thang máy, ngạc nhiên nói: "Ồ, người nước ngoài." 

Trong lòng Úc Bạch bất giác dâng lên cảm giác không ổn, cậu bỏ qua vấn đề không lành đó, không muốn đáp lời, ánh mắt theo phản xạ cũng nhìn qua. 

Người lạ mặt đến cùng một tầng với cậu lúc này không còn cúi đầu nữa mà đang nhìn thẳng phía trước, con ngươi vốn bị mái tóc đen hơi xoăn che khuất liền lộ ra. Đó là một đôi mắt màu xám xanh tuyệt đẹp long lanh như mặt hồ đóng băng giữa rừng vào mùa đông, lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh đèn ảm đạm của thang máy. 

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông lạ trông như con lai trông có vẻ rụt rè, nhưng lại bình tĩnh chăm chú nhìn về một nơi nào đó ở phía trước, như thể đang có điều muốn nói nhưng lại thôi. 

Úc Bạch giật mình, cảm giác không ổn trong lòng bắt đầu lan rộng một cách quen thuộc. 

Lần trước cậu gặp được một người có ngoại hình nổi bật như vậy, đã tận mắt chứng kiến một vụ án hình sự vì yêu không thành mà trở nên thù hận. 

Lần trước nữa là phát hiện ra một đại minh tinh say xỉn ngã trong con đường nhỏ vắng, suýt bị nôn mửa làm cho ngạt chết. 

Nhưng lần này... chỉ là ba người lạ mặt không quen biết, và một chiếc thang máy tựa như không gian kín. 

Dõi theo ánh nhìn xám xanh đó, Úc Bạch nhận ra dòng cảnh báo đỏ đen dán trên cửa thang máy, ghi chú về các lưu ý khi sử dụng thang máy. Một trong số đó là: Cấm dùng tay hoặc vật dụng để chặn cửa. 

Không hiểu sao Úc Bạch có linh cảm rằng người con lai bên cạnh đang chăm chú đọc dòng chữ đó. Cậu khẽ cau mày, vô thức vươn tay nắm lấy thanh vịn trong thang máy. 

Người đàn ông mặc áo polo tay xách một đống thức ăn đóng gói vẫn đang nói liên tục, tò mò quan sát người con lai đang im lặng: "Này, cậu cũng sống ở tòa nhà này à? Trước đây chưa từng gặp cậu, mới chuyển đến hả? À không, cậu có hiểu tôi nói gì không?" 

Ngay giây tiếp theo, thang máy lại rung lên một cái. 

"Để tôi nghĩ xem, tiếng Anh nói thế nào nhỉ... Hello! How are you…đệt đệt đệt!!!" 

Trong khi thang máy đang từ từ đi lên, cabin đột nhiên lao xuống với tốc độ cực nhanh, bên ngoài vang lên tiếng kim loại va chạm sắc nhọn. 

Tim đột ngột rơi vào trạng thái mất trọng lực dữ dội, trong tiếng chửi bới và tiếng tạp âm, Úc Bạch nắm chặt thanh vịn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh bản di chúc mới nhất mà mình đã viết sẵn. 

Dù đây đã là phiên bản sửa đổi lần thứ mười ba, nhưng khi đối mặt với sinh tử thì người ta luôn có thêm những tiếc nuối mới. Cậu chợt nhận ra mình không hài lòng với lời kết trong phiên bản trước, nếu có thể thì cậu vẫn muốn tự tay viết phiên bản thứ mười bốn. Tất nhiên nếu có cơ hội sửa thêm phiên bản thứ mười lăm thì số phiên bản sẽ may mắn hơn, còn phiên bản thứ mười sáu thì càng… 

Trong những suy nghĩ ngớ ngẩn, tiếng kêu của kim loại bên ngoài cabin ngày càng lớn, cho đến khi gần như là ù tai thì tất cả âm thanh đồng thời biến mất. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!