Cái tên này cũng rất dễ nghe.
Sau nhiều lần gặp gỡ với người hàng xóm không phải là con người, cuối cùng Úc Bạch cũng biết được tên của đối phương, và cậu cũng nghĩ như vậy.
Cậu vốn dĩ cho rằng mình sẽ nghe thấy một chuỗi phát âm không biết là gì như tiếng người giời, hoặc là một cái tên nước ngoài phù hợp hơn với đặc điểm đôi mắt xanh, vì vậy cậu đã chuẩn bị sẵn rằng dù có nghe không hiểu cũng phải mỉm cười gật đầu.
Người này rất có ý thức nhập gia tùy tục mà.
Nhưng, âm "fang" trong tên mà có đến bốn thanh điệu như vậy thì quả thật không phổ biến.
Úc Bạch cố gắng lục lọi trong đầu những từ đồng âm, không chắc chắn lắm liền mở miệng hỏi: "Chữ 'fǎng' nào? ' Phưởng' trong 'vải không dệt' à?"
(Vải không dệt và Vô Phưởng đều là Wú făng, Vải không dệt giống như vải được làm từ sợi xơ ngắn (ngắn) và sợi xơ dài (dài liên tục), liên kết với nhau bằng cách xử lý hóa học, cơ học, nhiệt hoặc dung môi.)
... Ai lại lấy những từ này để đặt làm tên cơ chứ?
Chẳng lẽ sau khi đến đất nước này, hắn lấy ngẫu nhiên một vài từ nhìn thấy rồi ghép lại thành tên?
Nghe vậy, đôi mắt màu xám xanh của người hàng xóm lướt qua một sự mờ mịt mà Úc Bạch rất quen thuộc: "Vải không dệt?"
Úc Bạch vô thức nói: "Vải không dệt là…"
Cậu không thể nói tiếp, bị khựng lại.
Làm thế nào để giải thích thuật ngữ "vải không dệt", nhất thời cậu cũng không biết phải nói thế nào.
Dù sao, chính là một loại vải thường xuyên dùng trong cuộc sống mà.
Bầu không khí lại rơi vào trạng thái im lặng đầy vi diệu, hai người hai mặt nhìn nhau.
Thấy vậy Vương sư phụ đứng bên cạnh vốn định yên lặng lùi lại nhưng không nhịn được bước tới một bước, có hơi hận sắt không thành thép, nhắc nhở: " Cậu ta hỏi chữ thứ ba trong tên của cậu viết thế nào! Là chữ 'Phưởng" nào?"
Đây chẳng phải là sự kết nối giữa những người trẻ sao? Sao lại nói đến vải dệt may rồi!
Chú nghe mà sốt ruột quá!
Người không phải con người dường như chưa hiểu rõ về bộ thủ Hán tự, vì vậy hắn nghĩ một chút rồi nói: "Là chữ ' Phưởng' với nghĩa sáng ngời."
Lúc này Úc Bạch mới bừng tỉnh.
Thì ra là chữ ' Phưởng' có bộ 'nhật'.
Nếu không nhớ nhầm, chữ này còn có nghĩa là bắt đầu.
Cậu không khỏi nghĩ, ít nhất thì chữ này hay hơn chữ ' Phưởng' trong 'vải không dệt' nhiều.
Khi câu trả lời rơi xuống, trong không khí tràn ngập mùi thơm của gà rán, thịt xiên nướng và mì chua cay, thang máy đang dừng ở tầng một không có ai để ý, bị cư dân trên lầu bấm nút liền từ từ đi lên.
Sau đó, một sự cố không ngờ mà lại rất dễ đoán đã xảy ra.
Đây là khởi đầu của tất cả, nhưng lại là một khởi đầu hoàn toàn khác.
Lúc này đây, Vương sư phụ đang chuyên tâm lo lắng thay cho hai người xa lạ không bị dọa đến đặt mông ngồi dưới đất, chỉ là chậm nửa nhịp, mắt mở to, hít một hơi lạnh.
Trong tiếng ồn ào của kim loại ma sát cực lớn, thang máy đang rơi xuống, bát mì chua cay vẫn còn nguyên trong túi, ánh sáng mùa hè sáng ngời chiếu vào phía sau người hàng xóm có đôi mắt xám xanh, và người hàng xóm tên Tạ Vô Phưởng vừa nghiêm túc trả lời câu hỏi đột ngột của cậu.
Vì thế Úc Bạch nở nụ cười, cong đôi mắt tiếp tục hỏi: "Anh vừa đi đâu vậy?"
Quên mất đã ở vòng lặp nào, cậu đã sớm tò mò về câu hỏi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!