Chương 18: (Vô Đề)

Sáng sớm chim hót líu lo, trời quang trong lành, mặt trời như mật ong hòa tan trên tóc.

Úc Bạch đi nhanh đến cổng khu dân cư, vậy mà vẫn chưa thoát khỏi người hàng xóm bên cạnh bất ngờ bắt chuyện với cậu sau khi chào buổi sáng.

Bóng dáng phía sau vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần.

Quán ăn sáng và tiệm gà rán nằm gần nhau.

Được rồi, bọn họ vốn là tiện đường.

Ông bảo vệ tối qua đã tận mắt chứng kiến hành tung kỳ quái của cậu, lại một lần nữa ném ánh mắt nghi ngờ về phía hai người.

Thấy vậy, Úc Bạch thở dài cam chịu, dừng chân đợi người. Ông bảo vệ có biết thế nào là theo dõi và b**n th**, không thể để người khác có những liên tưởng không cần thiết.

"Để tôi dẫn anh đến tiệm gà rán, chúng ta vừa hay tiện đường."

Cũng coi như làm tròn nghĩa vụ địa chủ nhân loại.

"Cảm ơn." Người hàng xóm luôn rất lịch sự, đồng thời hỏi cậu, " Cậu định đi đâu?"

"Tôi đi mua bữa sáng." Úc Bạch đáp, "Nhớ lần sau khi người ta nói tiện đường dẫn anh theo, tốt nhất đừng hỏi câu này, cảm ơn là đủ rồi."

"Tại sao?"

"...... Anh đừng quan tâm tại sao."

Bởi vì con người là loài sinh vật rất phức tạp, phức tạp hơn cả dưa hấu vị dầu bạc hà, nhiều lúc nói "tiện đường" và "vừa hay" chỉ là cái cớ để che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng, thực ra không phải tiện đường, nhưng rất muốn tiện đường.

Đương nhiên, cậu thật sự chỉ là vừa hay tiện đường mà thôi.

"Được."

Bảy giờ hai mươi hai phút sáng, Úc Bạch từ tay bà chủ quán bữa sáng nhận lấy túi bánh bao nhân cánh gà nóng hổi, lấy điện thoại ra trả tiền.

Cách đó vài mét trước cửa tiệm, người đàn ông mờ mịt đứng nhìn cửa cuốn kéo xuống đến sát đất một lúc, rồi lặng lẽ quay người rời đi.

Bên cạnh quán ăn sáng là cửa hàng ngũ kim Kiến Bân của Vương sư phụ, bên cạnh cửa hàng ngũ kim chính là cửa hàng gà rán kia.

Trong buổi sáng sớm khi đa phần người qua đường còn đang mệt mỏi, hai tiệm này đều đóng cửa kín mít, chỉ có tiệm bữa sáng siêng năng đã mở cửa buôn bán.

Úc Bạch ngoảnh đầu lại, đúng lúc đối diện ánh mắt người hàng xóm, thuận miệng hỏi: "Chưa mở cửa sao?"

Người đàn ông lắc đầu, nhìn túi đồ căng phồng trên tay cậu: "Đó là bữa sáng của cậu sao?"

"Ừ, bánh nhân thịt cánh gà."

Úc Bạch nhìn lướt qua, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Trong túi có tám cái bánh bao to cỡ nắm đấm của đàn ông trưởng thành, ít nhất cũng đủ cho hai ba người ăn.

Cậu chưa từng thấy bánh bao vị này, nghĩ bụng mua một phần cho Nghiêm Cảnh đang ngủ nếm thử xem sao, khẩu phần ăn của Nghiêm Cảnh ít nhất cũng tính là của hai người.

"Đây không phải chỉ mình tôi ăn." Úc Bạch vô thức giải thích, "Có bạn ở nhà tôi, tiện mua cho cậu ấy một phần, cậu ấy ăn nhiều lắm."

Đừng vì vậy mà nảy sinh một số hiểu lầm kỳ lạ về sức ăn của con người..... Sao cậu lại đột nhiên có ý thức kỳ quái về việc làm chủ nhà thế này?

Mà điểm chú ý của hàng xóm không phải con người lại nằm ở danh từ.

Hắn hỏi: "Bạn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!