Cư dân phòng 1204 và cư dân phòng 1205 cứ như vậy hoàn thành lời chào thân thiện đầu tiên.
Thật đáng mừng..... Đáng mừng cái quỷ gì.
Sau khi chào buổi sáng một cách ngắn gọn, ánh mắt của Úc Bạch cực kỳ hoảnh hốt lướt từ bức tường trắng bên cạnh sang trần nhà phía trước, chuẩn xác vòng qua bóng dáng rất có cảm giác tồn tại ở bên cạnh.
Cậu xụ mặt bước nhanh qua hành lang ấn nút thang máy, giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo.
Úc Bạch muốn tranh thủ trước khi kẻ kia chưa tới thì nhanh chóng chạy trốn, tránh phải nói chuyện thêm bất cứ câu nào.
Hôm nay, cậu chẳng muốn đối diện chút nào với người hàng xóm không phải người không biết xấu hổ là gì ấy.
Đáng tiếc, vào giờ cao điểm buổi sáng thang máy là thứ bận rộn nhất, lại thêm chỉ còn một chiếc thang đang hoạt động bình thường, nên đến càng chậm hơn.
Cậu hơi âu sầu nhìn màn hình hiển thị những con số đỏ nhảy lên một cách chậm chạp.
Bây giờ mà đổi qua đi thang bộ thì có vẻ hơi cố ý.
Hơn nữa, cả đêm không ngủ lại còn đói bụng, cậu thật sự không còn đi nổi nữa.
Trong xéo tầm mắt, ánh nắng rực rỡ phủ lên người đến sau, tạo ra một cái bóng nhợt nhạt trên tường, cách cậu không gần cũng không xa.
Cánh cửa kim loại mở ra, Úc Bạch đành chịu cất bước vào, nhìn người hàng xóm đưa tay ấn nút tầng một.
Trong khoang thang máy yên tĩnh, cậu nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ như đang nghĩ ngợi xa xôi, chẳng muốn nói gì chỉ mong có thể may mắn một chút mà xuống thẳng tầng một.
Sau đó thang máy từ từ xuống được một tầng, lại dừng lại ở tầng mười một, rồi chậm rãi mở cửa.
May mắn thật:)
Úc Bạch trong lòng giơ ngón tay giữa với ông trời, ánh mắt lơ đãng lướt qua người đang định bước vào cửa thì bỗng giật mình.
Cô bé mặc đồng phục học sinh lưng đeo cặp sách, hai bím tóc hình bánh quai chèo khéo léo rủ xuống đầu vai, đôi mắt to đen trắng rõ ràng có chút ảm đạm nhìn mặt đất.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy trong thang máy có người, đầu lập tức cúi xuống, vô cùng rụt rè đi vào.
Dù cô bé cúi đầu cố ý kéo kéo bím tóc, định dùng nó che đi gương mặt mình, Úc Bạch vẫn nhìn thấy vết bầm tím rõ ràng bên má cô, như thể vừa bị đánh.
Cô còn không biết Úc Bạch, Úc Bạch lại nhớ rõ cô.
Cô bé thích chơi trong tường sau khi bị ảnh hưởng bởi một sức mạnh bí ẩn, rồi vì vô ý tuột xuống từ ống nước mà xuất hiện trong nhà cậu, tối qua mới khiến nhà cậu phát ra tiếng khóc ma quái.
Ở trong vòng tuần hoàn này, Nghiêm Cảnh nghe lời gièm pha của cậu, đập một chưởng lên tường, thành công dọa cô bé đang khóc nhè trong tường chạy mất.
Một chưởng cách tường hẳn là không đến mức lưu lại vết thương nghiêm trọng như vậy.
Dù sao, Nghiêm Cảnh cũng không phải là người hàng xóm không phải người có phóng xạ bất thường, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Úc Bạch ngạc nhiên, chợt nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai người trong phòng vệ sinh hôm gặp nhau, cô bé bị cậu bắt gặp đã khẽ cầu xin: "Anh ơi, anh có thể đừng nói với ba em được không, ông ấy sẽ đánh em chết mất."
Lúc này, trong thang máy có ba người, cô bé với khuôn mặt đầy vết bầm tím sợ hãi đứng trong góc, cố gắng tránh ánh nhìn của người lớn, ngón tay bất an nắm chặt bím tóc, đôi vai gầy gò tựa sát vào vách thang máy, như thể chỉ mong có thể chui tọt vào trong đó vậy.
Úc Bạch bỗng nhiên hiểu ra tại sao cô bé lại thích ở mãi trong tường, cậu nhanh chóng rời mắt khỏi cô.
Trong thang máy quá mức yên tĩnh, lục tục lại có người lạ đi làm đi học hoặc mua thức ăn đi tới. Có người tò mò nhìn cô bé núp mình trong góc, vẻ mặt ngờ vực, còn có người muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Úc Bạch do dự một chút, đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng không lớn không nhỏ hỏi: "Dưa hấu hôm qua ngọt không?"
Những người hàng xóm xa lạ theo bản năng bị cuộc trò chuyện thu hút sự chú ý, nhìn về phía họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!