Chương 163: (Vô Đề)

—Là một ngày hôm qua còn xa xôi hơn cả chuyến đi Bắc Cực.

Trong hành lang vắng vẻ vang lên một tiếng sầm, con người vừa về đến nhà đột nhiên ngây người chớp chớp mắt.

Cậu đóng cửa lại bằng tay trái, đầu ngón tay vẫn còn đặt trên tay nắm cửa chưa buông ra, dường như cũng vừa nói xong một câu gì đó, trong ống nghe điện thoại đặt bên tai đang truyền đến giọng nói ngăn cản vội vàng.

"Đừng cúp đừng cúp! Tôi nói tôi nói!" Giọng nói của Nghiêm Cảnh mang theo một chút ngượng ngùng, "Cái đó… cậu muốn ăn dâu tây không? Xoài cũng được! Hoặc là đào?"

Dâu tây? Đào?… Tên này đang nói gì vậy? Đây là ngày nào?

Người bạn thân đầu dây bên kia cười hề hề, nịnh nọt: "Tôi đã mua một ít hạt giống trái cây, cậu xem khi nào tôi có thể đến nhà cậu chơi đây?"

"Chúng ta gieo xuống rồi tối đó sẽ thu hoạch ngay, những hạt giống này chắc chắn sẽ không lớn như dưa hấu, sẽ không làm sập sân thượng đâu!"

Nghe thấy lời đề nghị thiếu não quen thuộc này, Úc Bạch cuối cùng cũng nhớ ra đây là ngày nào rồi.

Là buổi chiều của cái ngày cậu sắp bị cuốn vào vòng lặp thời gian, không lâu sau khi xác nhận người hàng xóm không phải là con người.

Trong khoảnh khắc ký ức ùa về, Úc Bạch gần như theo bản năng xoay tay nắm cửa, muốn mở cửa đi ra ngoài.

Cậu nhớ rằng trước khi đóng cửa lại, vừa hay gặp được người hàng xóm bên cạnh cũng vừa về đến nhà.

"Này? Tiểu Bạch? Cậu có nghe không?" Nghiêm Cảnh không nhận được hồi âm, cẩn thận gọi cậu, "Hoặc là chúng ta chỉ trồng một hạt thôi, thử xem sao, tôi thật sự rất tò mò về đống chậu hoa đó…"

Úc Bạch lơ đễnh nói: "Không sao, cậu trồng đi, muốn trồng cái gì cũng được."

Cậu của lúc đó để tránh rước lấy phiền phức, đã quyết định phớt lờ mọi sự bất thường xảy ra xung quanh.

Đương nhiên cũng bao gồm cả kẻ chủ mưu gây ra những sự bất thường này.

Cho nên khi gặp Tạ Vô Phưởng, người đã trao đổi quà với nhau, cậu đã cố ý giả vờ không quen biết đối phương.

"…Wow." Nghiêm Cảnh không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, bất ngờ nói, "Thiệt không vậy? Vậy bây giờ tôi qua nha?!"

"Ừm, qua đi."

Úc Bạch nhớ rằng lần đầu tiên cậu giả vờ không quen biết Tạ Vô Phưởng, ánh mắt thân thiện ban đầu của đối phương ngay lập tức biến thành sự mơ hồ.

Vậy, vào cái ngày này, khi Thần lại bị mình phớt lờ, tâm trạng của Thần sẽ như thế nào?

Chàng trai trẻ cầm điện thoại mở cửa nhà, quay trở lại hành lang vừa lướt qua người hàng xóm.

Nhưng ở đó đã không còn một ai.

"Ờ, Tiểu Bạch cậu đồng ý nhanh như vậy, sao tôi lại có chút sợ hãi… Chắc không phải cậu giận rồi nói ngược đó chứ?" Nghiêm Cảnh lẩm bẩm, "Nếu tôi thật sự qua, cậu có giống mẹ tôi cười lạnh rồi tát tôi một cái không?"

"…" Úc Bạch không vui nói, "Cậu phiền quá, muốn qua thì qua, không qua thì tôi tự trồng."

Quả thật phiền giống hệt cậu của lúc đó, trong lòng chỉ có trốn tránh.

Cậu nghĩ, nếu có thể làm lại một lần nữa, cậu nhất định sẽ không chọn làm đà điểu nữa.

Tiếc là điểm xuyên không lần này muộn một chút, dù sớm hơn một phút cũng được.

Cậu hối hận vì đã giả vờ không quen biết Tạ Vô Phưởng như vậy.

Ê, khoan đã—!

Trong khoảnh khắc cảm xúc quen thuộc dâng lên, Úc Bạch nhận ra điều gì đó, nhưng đã không kịp cứu vãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!