Chương 160: (Vô Đề)

Nếu cậu cũng có một người hàng xóm như vậy.

Nếu…

Không, không phải nếu.

Đây không phải là sự tưởng tượng hư cấu.

Mà là sự thật đã xảy ra.

Trong mùi hương ngọt ngào và thơm ngát lan tỏa, người có mái tóc phủ đầy ánh nắng sáng chói đột nhiên thất ngữ, dường như đang rơi vào một giấc mơ dài và mộng mị.

Cậu đã có một người hàng xóm như vậy.

Một người hàng xóm đã khiến cuộc sống của cậu trở nên rất khác biệt.

Đối phương lúc này đang ở bên cạnh cậu.

Và sau khi nghe thấy lời nói cảm khái của cậu, đã suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Bên còn lại của nhà em là tường ngoài."

Và con người đang ngây người nhìn Thần, gần như không dám chớp mắt, sau một lúc lâu mới lơ đãng tiếp lời: "…Tường ngoài?"

"Ừm." Thần khẽ gật đầu, nhìn về phía ông lão lưng còng đang chơi đùa cùng cô bé dưới ánh nắng, "Cho nên chú không thể chuyển đến ở cạnh em nữa."

Vì căn phòng 1204 duy nhất tiếp giáp với phòng 1205, đã có một người hàng xóm chuyển vào ở rồi.

Rõ ràng là, người hàng xóm này không có ý định chuyển đi chút nào, không muốn nhường chỗ cho bất kỳ ai khác.

Đầu óc Úc Bạch đang bối rối mất một lúc mới phản ứng lại được ý tứ trong lời nói của Tạ Vô Phưởng.

Thế là cậu lẩm bẩm: "Em không có muốn chú Viên chuyển đến, câu nói đó không phải đang nói về chú…"

Cậu nghĩ, Tạ Vô Phưởng vẫn không giỏi tưởng tượng.

"Vậy là đang nói về ai?"

Úc Bạch liền nhìn thẳng vào Thần: "Anh."

Cậu thấy người đàn ông có một khoảnh khắc thất thần.

Sau đó, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên và mơ hồ.

"…" Thần có chút bối rối nói, "Chúng ta đã là hàng xóm rồi, không cần phải giả định nữa."

Con người được phản chiếu trong hồ nước xám xanh liền bật cười.

"Là em lỡ miệng nói sai rồi." Cậu nhanh chóng thừa nhận lỗi của mình, "Chúng ta đã là hàng xóm rồi… chúng ta sẽ trở thành hàng xóm."

Những lời nói càng lúc càng nhỏ dần bay lượn trong gió.

Cậu cười tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.

"Tạ Vô Phưởng, anh có biết không, số 4 trong văn hóa của chúng ta là một con số không may mắn." Cậu nói, "Rất nhiều người không thích ở trong những căn nhà có số 4, trừ khi không còn lựa chọn nào khác."

Huống chi là trong một tòa nhà chung cư có tin đồn bị ma ám.

—Sau khi phát hiện ra người đàn ông bí ẩn đẹp trai nhưng kỳ lạ đó là hàng xóm của mình, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Úc Bạch khi đó là: Ai lại muốn ở trong một căn nhà có số 4 trong một tòa nhà bị ma ám chứ!

Đúng là một người hàng xóm kỳ lạ vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!