Tôi có thể chào hỏi cậu không?
Chào hỏi?
Cậu không?
……
Những dòng chữ đẹp đẽ và ngay ngắn tĩnh lặng in sâu trên tờ giấy. Úc Bạch nhắm mắt lại, rồi mở ra, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng tờ giấy trước mắt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Không phải ảo giác..... Vậy lần này coi như mở lại từ đầu đi :)
Thấy dòng chữ trên mặt sau của gói mì ăn liền còn nhiều hơn mặt trước trong siêu thị, nên khi viết giấy cũng dùng tới luôn phải không?
Đừng có học theo mọi thứ như thế chứ!
Đã giả vờ không phát hiện ra cậu đang bám đuôi rồi thì cứ chôn chặt trong lòng luôn không phải tốt hơn sao! Người bình thường không nói – không viết ra những điều này như vậy đâu!!
Viết thì đã đành, còn viết ở mặt sau nữa! Để người khác cũng nhìn thấy!!
Úc Bạch vẻ mặt trống rỗng nắm chặt tờ giấy thật lớn trong tay.
Nghiêm Cảnh bên cạnh cười đến mức nước mắt sắp trào ra, vẫn cố dùng điện thoại lại gần tờ giấy để chụp lại khoảnh khắc lịch sử hiếm có này: "Thì ra cậu đã bị phát hiện từ lâu rồi, trời ạ, vậy mà cậu còn ngồi trong bếp cầm ống nhòm lâu như thế, chẳng phải hàng xóm đã luôn…"
Đừng nói nữa, cậu không muốn nhớ lại.
Úc Bạch dứt khoát vo tròn tờ giấy nhét vào túi, vẻ mặt nghiêm túc cắt ngang lời cậu ta: "Cậu nghĩ quả cầu nhỏ này là cái gì?"
Trong lòng bàn tay cậu đang nắm chặt món quà hàng xóm tặng lại, một quả cầu bóng loáng nhỏ màu xám trắng, rất nhẹ, sờ vào mát lạnh.
Lạnh lùng như tâm trạng của cậu lúc này.
Nghiêm Cảnh càng vui vẻ: "Đừng có chuyển chủ đề, quá rõ ràng rồi đấy."
"Tôi không có, cậu thử sờ xem, cảm giác của nó rất đặc biệt."
"Có gì mà đặc biệt... ồ, mát lạnh thật, nhẹ ghê!"
Một lát sau, hai người ngồi trên ghế sofa, cùng nhau nghiên cứu món quà này.
Nghiêm Cảnh có chút tiếc nuối tắt chức năng nhận diện hình ảnh trong điện thoại: "Không nhận dạng được, tôi thấy nó có hơi giống loại đá inox không gỉ, nhưng cái đó phải nặng hơn nhiều, bên trong chứa dung dịch đông lạnh."
Úc Bạch thì im lặng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm trang nói: "Tôi cảm giác bên trong quả cầu này hẳn là trống không, nó giống như chỉ có một tầng vỏ bên ngoài, cho nên mới nhẹ như vậy."
Vẫn thành công chuyển đề tài.
May mắn ở đây chính là Nghiêm Cảnh dễ lừa.
"Vỏ à?" Nghiêm Cảnh đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Thứ này không phải là trứng chứ!"
"... "Úc Bạch lắc đầu theo phản xạ," Không thể nào, trứng của con gì mà dài như vậy?"
"Hay để tôi bóp mạnh thử xem? Xem độ cứng của nó thế nào, biết đâu là kim loại đặc biệt gì đó."
Úc Bạch vội vàng ngăn lại động tác nóng lòng muốn thử của cậu ta, bật thốt lên: "Đừng bóp mạnh, lỡ là trứng thật thì sao?"
"... Cậu vừa bảo là không thể mà?" Nghiêm Cảnh gãi đầu hoang mang, "Với lại cũng chẳng có quả trứng của loài động vật nào lại như thế này."
Úc Bạch muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, chỉ nói: "Có lẽ là động vật chúng ta chưa từng thấy qua."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!