Úc Bạch điều chỉnh ống nhòm, nhắm thẳng vào cuốn sách, định cẩn thận nhìn rõ hơn. Trong lòng cậu có chút do dự, vì nghĩ rằng nếu người kia thật sự đang viết nhật ký thì việc lén nhìn như thế này đúng là hơi b**n th**, còn cực kỳ thiếu đạo đức.
Nhưng… người không phải con người cũng viết nhật ký như con người sao? Sẽ viết gì nhỉ? Cậu thật sự tò mò.
Trải qua đấu tranh tư tưởng không tính là quá kịch liệt, Úc Bạch hạ ánh mắt, lén nhìn sâu vào ống nhòm một cách vô cùng lơ đãng. Rồi cậu phát hiện ra mình hoàn toàn đã lo lắng thừa.
Cuốn sách đang mở trên bàn ăn không dày, giấy trông cũ cũ, ngả màu vàng nhưng có vẻ rất chắc chắn, hơi giống loại da dê trong các bộ phim kỳ ảo, nhưng chữ viết trên đó còn kỳ ảo hơn cả trong phim.
Ngòi bút nhẹ nhàng rung động trên giấy vẽ ra từng đường nét ký hiệu đầy bí ẩn, thỉnh thoảng lại ngừng lại như đang tự hỏi. Chữ viết dưới ngòi bút có vẻ rất đẹp, nhưng Úc Bạch lại chẳng hiểu nổi dù chỉ một chữ.
Nếu thật sự đó là chữ.
Nghiêm Cảnh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ xuất thần của cậu, tò mò cầm lấy ống nhòm nhìn qua. "Cái này viết gì thế? Loạn xì ngầu cả lên." Cậu ta lập tức khinh bỉ người đàn ông cơ bắp trong tin đồn. "Hồi tiểu học tôi viết chữ còn đẹp hơn hắn."
Úc Bạch phớt lờ sự ganh đua quấy phá của cậu ta, trầm ngâm nói: "Trông có vẻ giống loại văn tự rất cổ."
"Hả?"
"Dù sao nhìn cũng không giống các ngôn ngữ thông dụng nhỉ?"
Nghiêm Cảnh lại liếc nhìn một lần nữa: "Có lẽ vậy…"
Cậu ta hoang mang gãi đầu, sau đó nhanh chóng rút điện thoại ra, mở camera trình duyệt nhắm vào ống nhòm để nhận diện hình ảnh. "Để tôi thử tìm xem đây là ngôn ngữ của nước nào."
"Này, sao có thể tìm ra được chứ—"Người ta đại khái cũng không phải người trái đất đâu, nhưng lời nói của Úc Bạch cứng rắn dừng lại.
Khi giao diện nhận diện trong màn hình điện thoại ổn định, kết quả liền xuất hiện ngay lập tức, đó là một đống bài toán đầy ký hiệu.
Hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, một lát sau Úc Bạch nhỏ giọng cảm thán: "Toán học quả nhiên là sách trời."
Nghiêm Cảnh vô cùng đồng ý, thống khổ nhíu mày: "Không được, tôi không thể nhìn thêm nữa, nghĩ đến toán là đầu tôi lại bắt đầu quay cuồng. Tôi về phòng chơi game đây, cậu cứ từ từ mà " rình" đi."
Úc Bạch nói: "Tôi nào có rình coi."
Cậu tiếp tục quan sát hàng xóm đang viết sách trời của mình.
Úc Bạch phát hiện hắn viết được một hai dòng thì thỉnh thoảng lại lật ra xem phần trước của cuốn sách. Phần đầu của cuốn sách cũng đầy những ký tự thần bí, nhưng rõ ràng không phải do cùng một "người" viết, hơn nữa trang trước dường như đã được lật đi lật lại nhiều lần, mép giấy hơi nhăn lại.
Khó có thể tưởng tượng được thế mà cậu đã có thể phân biệt được phong cách viết của loại quỷ hoạ phù văn này. Khả năng thích nghi của con người quả thực mạnh mẽ đến đáng sợ.
Úc Bạch bất giác nghĩ về tờ giấy cảm ơn mà mình nhận được vào ngày mai của tuần trước. Người hàng xóm không phải con người đã bắt chước theo kiểu viết thư hồi âm của cậu, trên đó viết bằng tiếng Trung mà cậu hoàn toàn hiểu được, chữ viết rất ngay ngắn. Phong cách viết sách trời của hắn cũng tương tự, ngay ngắn và đẹp đẽ, trong khi chữ ở phần đầu của cuốn sách lại cẩu thả và tùy tiện hơn nhiều.
Không lâu sau, người đàn ông ngồi trước bàn ăn đặt bút xuống, gấp sách lại, rồi đứng lên rời đi. Úc Bạch tiếc nuối chớp chớp mắt. Lúc nãy cậu đang cố gắng tự học sách trời.
Trong đống sách trời bí ẩn đó, có một ký hiệu rất nổi bật, hình dáng giống một mũi tên tròn tròn, xuất hiện nhiều lần dưới ngòi bút của người hàng xóm, nhưng dường như không hề xuất hiện ở phần đầu cuốn sách.
Không biết ký hiệu này có ý nghĩa gì nhỉ? Rốt cuộc hắn đang viết gì? Nội dung phần đầu cuốn sách là gì?
Ngày đó một tuần trước, khi cậu đang vội hoàn thành bản thảo trong phòng sách, hắn cũng đang ngồi ở đây viết gì đó như thế này sao?
Suy nghĩ của Úc Bạch không giới hạn, đồng thời nhìn thấy bóng đổ trên tường phòng khách đang chớp động. Sau khi người hàng xóm không phải con người rời khỏi bàn ăn thì bước về phía phòng khách, bóng dáng mờ mờ phản chiếu bởi ánh đèn trên tường đột nhiên hạ xuống.
Dựa vào vị trí, có lẽ hắn đang ngồi xuống ghế sofa.
Đối diện ghế sofa là chiếc TV, nhưng không có âm thanh náo nhiệt từ TV phát ra, cũng không có ánh sáng màu sắc liên tục thay đổi phản chiếu ra ngoài. Gió đêm bên ngoài khung cửa sổ hơi se lạnh, Úc Bạch ngồi trong bếp cầm ống nhòm, còn người đàn ông không nhìn thấy cũng đang ngồi trên sofa. Bóng đổ trên tường gần như không thay đổi, dường như chủ nhân của nó đang ngẩn ngơ.
Nhớ lại lời dạy của anh Thiên, Úc Bạch giữ vững sự kiên nhẫn, tiếp tục quan sát khung cảnh tĩnh lặng và nhàm chán đó..... Chỉ có điều, mông của cậu đã hơi tê cứng rồi.
Tiếng bước chân vang lên từ trong nhà, Nghiêm Cảnh vốn đang chơi game bước từ phòng khách ra, cậu ta cẩn thận ngồi xuống cạnh Úc Bạch, nhẹ nhàng chọc chọc vào cậu, giọng nói có chút căng thẳng: "Tiểu Bạch, hình như nhà kế bên có người đang khóc, tiếng khóc nghe rợn cả người." Cậu ta chỉ về phía bức tường nào đó trong nhà, vô thức co rụt cổ lại, "Chắc là bé gái nhà ai đó, cô bé thường khóc như vậy à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!