Trong cầu thang yên tĩnh hơn nhiều so với bên ngoài, vài tiếng bước chân với tần số khác nhau nhẹ nhàng vang lên, lúc nặng lúc nhẹ.
Úc Bạch đi ở phía trước, sóng vai với người hàng xóm lạ mặt phải đi bộ xuống lầu do thang máy ngừng hoạt động, cậu luôn muốn thuận thế quay đầu nhìn lại.
Tiếng bước chân phía sau cậu không nhanh không chậm, an tĩnh bước qua từng bậc thang. Sau khi cảm ơn vì hành động tốt bụng của mình, người hàng xóm không phải con người kia không nói thêm lời nào nữa.
Úc Bạch đã gặp hắn không chỉ một lần, cũng coi như dần dần quen thuộc, thậm chí muốn tùy tiện tán gẫu chút gì đó, chẳng hạn như " Anh không ngốc mà còn khá thông minh đấy."
Tiếc là trong vòng lặp này, đối phương mới gặp cậu lần đầu, vừa rồi trong thang máy cũng không có trao đổi gì, hai bên hoàn toàn là người xa lạ.
Không đúng, không phải lần đầu, trước đó hắn có nói đã gặp mình hôm qua.
Nghĩ đến đây, Úc Bạch cuối cùng không kiềm được sự tò mò, dừng bước quay đầu lại, giả vờ như ngẫu nhiên lên tiếng: "Hôm qua anh cũng xuống lấy đồ ăn bên ngoài à?"
Ngày hôm qua của một tuần trước cậu luôn ở nhà viết bản thảo, chỉ xuống lấy đồ ăn hai lần, không ra khỏi cổng khu.
Cậu nhớ mình chưa từng gặp người như vậy trên đường, dù sao ngoại hình của đối phương dễ thấy như thế thì lẽ ra cũng phải để lại chút ấn tượng mờ nhạt nào đó.
Cho nên người này đã gặp cậu ở đâu?
Tiếng bước chân vững vàng kia ngừng lại, người đàn ông nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, yên lặng chăm chú nhìn cậu.
Úc Bạch thấy thế vô thức nín thở, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Như thể suy nghĩ một chút, sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, người đàn ông nghiêm túc mở miệng.
"Đồ ăn bên ngoài?"
Câu hỏi rất nghiêm túc.
"… Không có gì."
Úc Bạch khống chế biểu cảm của mình, không để nó vặn vẹo, bình tĩnh quay đầu lại.
Mẹ nó.
Coi như mình chưa hỏi.
Cậu tăng tốc bước đi hết bảy tầng cầu thang, đi vào tầng mười hai, trở về căn hộ 1205 của mình.
Lúc đóng cửa, người đàn ông bên cạnh mới vừa bước vào hành lang, có lẽ chỉ kịp thấy cánh cửa vừa đóng lại.
Cho nên lần này không có lịch sự chào tạm biệt lẫn nhau.
Không sao cả, ngày mai xác suất lớn còn phải gặp lại.
Úc Bạch đứng sau cánh cửa, nghe tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Xế chiều hôm nay đáng lẽ phải hoàn thành bản thảo, nhưng bây giờ không cần nữa, cậu hoàn toàn tự do để sử dụng thời gian còn lại.
Mặc dù Úc Bạch tạm thời chưa hiểu tại sao mình lại bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian, cũng không rõ cách thoát khỏi nó, nhưng dù sao đi nữa, mấu chốt để tìm ra câu trả lời chắc chắn nằm ở gã hàng xóm không biết đồ ăn bên ngoài là gì.
Vậy cậu nên tìm hiểu thêm về người hàng xóm không phải con người này trước đã hay sao?
Hiểu trước, rồi mới có thể giải quyết.
Một lát sau, khuôn mặt kiên nghị tràn ngập lo lắng của Tôn Thiên Thiên xuất hiện trong cuộc gọi video, đối diện với ánh mắt tràn ngập trầm tư của Úc Bạch.
"Tiểu Bạch à, em không sao chứ? anh nghe A Cường nói thang máy trong khu nhà em gặp sự cố——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!