Đinh một tiếng, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
"A? "Vương Kiến Bân kịp phản ứng, vội vàng nhận sai," Thật ngại quá, sau này tôi không như vậy nữa."
Thang máy bắt đầu chạy lên trên, trong cabin chẳng mấy chốc đã tràn ngập mùi thức ăn nồng đậm.
Vương Kiến Bân bị hai người xa lạ chỉ ra sai lầm có chút xấu hổ. Đúng lúc đó thang máy đột nhiên lắc nhẹ, chú cố gắng nói gì đó để xua đi sự xấu hổ của bản thân mình.
"Ôi, thang máy sao lại lắc vậy nhỉ? Có khi nào chỉ vì tôi chặn lại mà nó hỏng luôn rồi không?"
Chú vừa dứt lời, chợt nghe thấy chàng trai tóc nâu nói: " Chú để cháu cầm giúp túi nhé."
Đối phương ngay lập tức đưa tay nhận lấy đống túi nilon từ tay Vương Kiến Bân, chú theo phản xạ buông tay, trong lòng vừa ngỡ ngàng vừa cảm thấy được chiều mà sợ, "Ôi ôi, khách khí như vậy…"
Cậu nhóc xa lạ này tốt bụng thật.
Nhưng chú đã đến tuổi cần được người khác kính lão rồi sao?
Vương Kiến Bân có chút khó hiểu, nhưng chú cũng nghĩ mình nên tỏ ra lịch sự hơn, nhân tiện nói: " Cậu ăn cơm chưa? Đây là gà rán, đồ nướng và— Đậu má, đậu má, đậu má!!"
Tiếng kim loại va chạm bén nhọn vang lên, thang máy đột ngột rơi xuống cắt ngang lời báo tên món ăn của chú, Vương sư phụ không kịp đề phòng không thể đứng vững, ngã ngồi bệt xuống sàn.
Úc Bạch đứng một bên rất vững xách túi nilon, lặng lẽ bổ sung trong lòng: Và mì chua cay.
Lần này cậu đã sớm cứu được mì chua cay không bị đổ ra.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cú rơi khẩn cấp, nên cảm giác như đang chơi trò tháp rơi tự do ở công viên giải trí, thậm chí còn thấy k*ch th*ch.
Trái tim lưu lại cảm giác mất trọng lượng, cậu điều chỉnh hơi thở rồi quay đầu nhìn người đứng ở góc kia.
Người đàn ông không biết thang máy cũng sẽ hỏng vẫn đứng rất bình thường, giống như một bóng ma không đúng lúc.
Khác với ngày đó chính là, lần này hắn đang nghiêng mắt nhìn sang đây.
Úc Bạch vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
Trong đôi mắt xám xanh phảng phất như hồ nước đóng băng trong rừng rậm mùa đông kia, đang chuyên chú phản chiếu bóng dáng của cậu rất rõ ràng, dưới ánh đèn thang máy ảm đạm lẳng lặng phát sáng.
Úc Bạch giật mình, bỗng quên mất trong lòng mình vốn muốn chế nhạo người hàng xóm không phải con người này.
Cậu hơi khó chịu mở miệng, giọng rất nhỏ: "Thang máy hỏng rồi."
Người đàn ông có chút kinh ngạc lặp lại một lần: "Thang máy hỏng rồi?"
Úc Bạch quay đi ra hiệu ý bảo hắn đi nhìn người hành khách thứ ba đang ngồi dưới sàn.
"Ừ, nên chú ấy rất hoảng hốt. Chúng ta tạm thời bị nhốt ở đây."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Gọi điện cho đội cứu hộ đến sửa thang máy, số điện thoại có trên bảng chỉ dẫn phía trên nút bấm thang máy."
Nghe đoạn đối thoại tưởng như bình thường nhưng lại không hẳn bình thường, Vương sư phụ đang dưới đất đang chỏng vó lên trời cuối cùng không kìm được mà yếu ớt hỏi: "À, ngại quá làm phiền chút, thang máy vừa rồi có dừng lại không? Chúng ta vẫn còn sống chứ?"
Tại sao hai người trẻ tuổi này có thể bình tĩnh như vậy?!
Còn không hiểu sao lại có cảm giác tham quan giới thiệu thắng cảnh, khiến chú nhất thời nghĩ rằng có lẽ mình đã không còn ở dương gian nữa.
"Vẫn sống, đợi đội cứu hộ đến, đừng lo lắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!