Chương 10: (Vô Đề)

Giờ phút này trong đại sảnh cầu thang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sự phẫn nộ trong ánh mắt chàng trai tóc nâu thật sự quá nồng đậm, như lưỡi dao sắc đâm về phía người đàn ông trước mặt, ngay cả Vương Kiến Bân bên cạnh cũng vô thức sợ hãi theo.

Thường thì khi vợ chú nhìn chú bằng ánh mắt đó, chú sẽ không do dự mà chọn trượt quỳ xuống xin lỗi ngay tại chỗ.

Tên ngoại quốc mắt xanh này sẽ làm gì đây?

Vương Kiến Bân lén lút thay đổi góc độ và hướng nhìn, chỉ để thấy trong đôi mắt khác màu ấy không hề có chút hoảng hốt hay hối lỗi, mà chỉ tràn ngập sự mờ mịt không hiểu nguyên do.

Oa, thật dũng cảm.

Chàng trai tóc nâu thấy hắn im lặng không nói gì, liền nhíu mày, hùng hổ nói: "Nói chuyện!"

Người đàn ông mắt xanh lúc này mới cất tiếng, giọng nói của hắn rất từ tính, nghe không hoàn toàn giống người nước ngoài, tuy rằng ngữ điệu nói chuyện không hiểu sao làm cho người ta có một loại cảm giác không thuần thục, nhưng không có gì lạ. Hắn nhìn chàng trai trước mặt, có hơi không chắc chắn hỏi: "Cậu... đang giận à?"

Câu hỏi ngược vô tộ đó cứ quanh quẩn rất lâu trong không gian.

Vương Kiến Bân không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

Đậu má cái này cũng quá dũng mãnh rồi.

"Chứ không thì sao?!" Chàng trai tóc nâu gần như bật cười vì tức giận, "Nhìn tôi có giống như đang vui vẻ không?"

Nghe vậy, người đàn ông lại nghiêm túc nhìn cậu một cái: "... Không giống."

Vương Kiến Bân trong giây lát rất muốn che mắt lại, chú sợ sẽ chứng kiến cảnh máu đổ.

May thay, trước khi chàng trai tóc nâu kịp bùng nổ hơn nữa, người đàn ông mắt xanh đã nói thêm một câu.

"Xin lỗi. "Hắn có chút vụng về thử trấn an," Xin đừng tức giận."

Lúc nói chuyện, đôi mắt xám xanh của hắn chăm chú nhìn người trước mặt, tỏa ra sự quan tâm trong sáng mà chân thành.

Thấy thế, Vương Kiến Bân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hẳn là còn có thể cứu.

Nhưng chàng trai tóc nâu dường như nhận ra điều gì đó, biểu cảm dần đọng lại.

Giọng cậu dồn dập hỏi: "Anh có biết lời tôi vừa nói với anh là có ý gì không?"

Người đàn ông thành thật lắc đầu: "Không biết."

"Anh không nhớ tôi sao?!"

"Nhớ." Người đàn ông mắt xanh đáp, "Cậu là hàng xóm của tôi, tôi đã gặp cậu một lần."

Nghe thấy hắn nói "nhớ", đôi mắt chàng trai tóc nâu bừng sáng, nhưng rồi ánh sáng đó lại tắt lịm ngay khi nghe câu tiếp theo.

"Chỉ gặp một lần... Khi nào?"

"Hôm qua." Hắn nghĩ một chút rồi bổ sung, "Nhưng có lẽ cậu không nhìn thấy tôi."

Đến đây, Vương Kiến Bân đột nhiên cảm thấy mình không nên nghe tiếp nữa. Dù rất muốn tiếp tục nghe, nhưng hướng đi của câu chuyện hóng hớt này có hơi quá cũng chẳng biết phân biệt.

Khó mà nói đây rốt cuộc là kẻ phụ lòng phong lưu, hay là kẻ đáng thương mất trí nhớ.

Quên đi, vẫn là chú lảng tránh một chút thì tốt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!