Chương 1: Hàng xóm quái dị

"Tiểu Úc, lâu rồi không gặp

-- ồ, hình như cháu trắng hơn rồi, có phải ru rú ở nhà lâu không ra ngoài không?"

"Đương nhiên không phải, bác sĩ Trần, ngày nào cháu cũng xuống lấy đồ ăn ngoài đấy."

" Cháu đấy cháu, bớt ăn đồ ngoài đi, dạo này thế nào? Có gì vui không?"

"Cũng tốt, công việc thuận lợi, cháu chuyển nhà rồi, chuyển đến một khu phố có giá rất rẻ, môi trường ở đó giúp ích cho công việc của cháu."

"Nghe có vẻ hay, cháu thích nghi với cuộc sống ở nhà mới không?"

"Ừm... nhìn chung thì thích nghi."

Nghe vậy, nữ bác sĩ với nét mặt hiền hòa mỉm cười.

"Gì mà nhìn chung thì thích nghi? Còn toàn bộ thì sao?"

Nam sinh ngồi đối diện bà vẻ mặt nghiêm túc.

" Cháu chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng thực sự có vài hiện tượng kỳ lạ xảy ra."

"Hiện tượng kỳ lạ? Kể bác nghe được không?"

"Ví dụ từ hôm kia, cháu nghe thấy tiếng gõ từ ống dẫn trong tường, âm thanh này chỉ xuất hiện vào ban đêm."

Bác sĩ mỉm cười, chăm chú lắng nghe.

"Giống như tiếng bi rơi xuống đất sao?"

"Không, không phải, cháu biết tiếng viên bi có thể là do tác động của nấm mốc, có lời giải thích khoa học, nhưng cháu chưa tìm ra nguyên nhân giải thích được âm thanh mà cháu nghe thấy, nó quá gần cháu như là ở trong tường, chỉ cách cháu một lớp ranh giới, yếu ớt nhưng rõ ràng, chắc chắn không đến từ nhà hàng xóm khác."

Bề mặt da nổi lên cảm giác lạnh lẽo.

"...... Đó là tiếng gõ kiểu gì vậy?"

"Cộc, cộc, cộc, giống như khớp ngón tay gõ vào ống dẫn, rất thanh thúy, hôm kia nó còn tản mạn thong dong, đứt đoạn liên tục, nhưng tối qua nó trở nên có quy luật, gõ thành một chuỗi âm thanh cháu rất quen thuộc, hơn nữa liên tục lặp lại."

Bác sĩ vô thức thở nhẹ, hơi ngồi thẳng người.

" m thanh gì?"

Trong không khí đông cứng, bà nhìn chăm chú vào nam sinh ngồi đối diện, còn cậu im lặng khác thường một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

" Loé lên loé lên sáng lấp lánh."

"......"

Bác sĩ suýt sặc, mặt hiện lên vẻ mờ mịt: "À,... little star?"

"Đúng, chính là giai điệu của bài hát thiếu nhi đó."

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bác sĩ lại mỉm cười, lần này nụ cười thân thiết hơn nhiều, mang theo sự bao dung và bất đắc dĩ.

"Xem ra lần chuyển nhà này thực sự giúp ích cho công việc của cháu." Bà trêu đùa, "h*m m**n sáng tác dồi dào vậy sao?"

Ngồi trong chiếc ghế sofa khách mềm mại thoải mái, Úc Bạch suy nghĩ một giây, cuối cùng quyết định không làm khó vị bác sĩ tâm lý đã quen biết từ lâu.

"Xin lỗi, bác sĩ Trần. Vừa nãy cháu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cảm thấy đây có thể là một mở đầu truyện rất không tồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!