Tần Ý Nùng nhịn lại kϊƈɦ động quay đầu về phòng.
Quan Hạm đứng cách cô ấy rất gần, khoảnh khắc nghe thấy cô ấy gặp phải Đường Nhược Dao, bởi vì quá mức chấn động mà khẽ hít sâu một cái, khóe môi như có như không nhấc lên.
Đã nói lấy một bảng biểu lịch quay của Đường Nhược Dao rồi mà, nhưng cố chấp không cần, bây giờ sai cũng thành đúng luôn rồi.
Đoàn làm phim xuất phát lúc bảy giờ, thống nhất bảy rưỡi cùng ăn ở phim trường, Tần Ý Nùng để đề phòng ngộ nhỡ, bỏ qua dự định sáu giờ xuống dưới, cố ý kéo dài đến bảy rưỡi, không ngờ vẫn không tránh được Đường Nhược Dao.
Cái gì là duyên phận, đây chính là duyên phận.
Tân Tinh men theo tầm mắt của Đường Nhược Dao nhìn về phía sau, con ngươi đột nhiên thiếu chút nữa đã rời khỏi hốc mắt.
"Tần, là Tần..." Cô nàng sững sờ nói.
"Tôi thấy rồi." Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói, giơ tay khép cằm cô nàng lại.
Đường Nhược Dao đứng nguyên tại chỗ không động đậy, trái tim không chịu khống chế tăng tốc, nặn ra nụ cười xa lạ nhưng không thất lễ, đợi hai người đi tới.
Cô đứng trước cửa nhà ăn tự chọn, Tần Ý Nùng muốn ăn sáng nhất định phải đi qua cô.
Tần Ý Nùng khẽ điều chỉnh hô hấp, sắc mặt tự nhiên thong dong đi qua, đợi đến khi sắp tới gần, lông mày cô ấy như nhíu lại, dùng giọng điệu trách cứ, âm thanh không lớn không nhỏ nói với trợ lí bên cạnh: "Đã nói ăn ở phòng, em cứ muốn xuống đây."
Quan Hạm: "???"
Ban đầu Quan Hạm thấy lạ, lúc sau mới phản ứng kịp, Tần Ý Nùng đang lấy mình làm bia đỡ đạn, mượn cớ đây mà!
Quan Hạm: "!!!"
Quan Hạm cạch một tiếng trong lòng.
Quan Hạm nhanh chóng nhìn biểu cảm của Đường Nhược Dao, chỉ thấy nụ cười không thể bắt bẻ trêи mặt Đường Nhược Dao xuất hiện một vết nứt, sau đó ánh mắt nhìn qua đây vô cùng lạnh lẽo, bên trong lóe lên địch ý mãnh liệt.
Quan Hạm: "..."
Quan Hạm há miệng, lòng đầy uất ức.
Hoàng hậu nương nương minh giám, hôm nay Hoàng thượng vẫn theo lệ cũ, quả thật không liên quan tới vi thần!
Những nói rõ là chuyện không có khả năng, cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, là do Tần Ý Nùng bôi nhọ nồi lên đầu cô, từng chút lại từng chút.
Đường Nhược Dao tự nhiên cong khóe môi lên.
Không trách buổi sáng rõ ràng nói với cô không xuống ăn, chớp mắt lại gặp cô ấy ở đây. Trong bất ngờ mang theo hai phần chua xót, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng trở nên đắng chát.
Tần Ý Nùng cúi mặt, nhanh chóng thở phào một hơi.
Chuyện này có thể giải thích hoàn mĩ nguyên nhân bản thân đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn rồi chứ?
Quan Hạm nghĩ trong lòng: Nếu cứ tiếp tục thế này mình phải đòi tăng lương, nếu không nhịn không nổi cục tức này.
Thời gian chỉ một cái chớp mắt, hai người tự thu lại cảm xúc của mình, Đường Nhược Dao lại nở nụ cười khẽ dịu dàng lương thiện, cung kính, khiêm tốn đã chuẩn bị từ trước, lễ phép chào hỏi: "Cô Tần."
Tần Ý Nùng tạo dáng, ừ một tiếng.
Hai nhóm bốn người cùng vào trong, trợ lí đi phía sau, Tần Ý Nùng đi trước Đường Nhược Dao nửa thân người. Hai người eo thon chân dài, mặt mày đẹp đẽ, một lạnh lùng một quyến rũ, vô cùng xứng đôi.
"Đến ăn sáng sao ạ?" Đường Nhược Dao rõ ràng hỏi một câu dư thừa.
"Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!