Chương 39: "Chị, đừng..."

"39.1 độ." Đường Nhược Dao không quan đến Tần Ý Nùng đang nghiêng đầu tránh đi, dùng nhiệt kế đặt lên trán cô, nhìn con số hiển thị trêи màn hình.

Cảm ơn công nghệ kĩ thuật vạn năng, nếu đây là loại nhiệt kế dùng vạch thủy ngân trong ống thủy tinh mà cô dùng lúc nhỏ, có lẽ cô đã phải cưỡng chế đè vai của Tần Ý Nùng xuống để giúp cô ấy đo nhiệt độ. Cũng không biết có chuyện gì, người lớn như thế, hễ bị bệnh là giãy giụa trốn tránh, giống như đứa trẻ đang giận hờn.

Đáng yêu quá.

Đường Nhược Dao giấu ý cười trong đáy lòng.

"Đã nói không sao mà." Cái này, nhiệt độ cơ thể thế này còn cứng miệng.

Đường Nhược Dao không nghe cô ấy nói, cũng không phí lời với cô ấy, chỉ là nhìn thấy đôi môi trắng bệch, cùng mí mắt trêи dưới đánh nhau, chịu đựng oán trách đến phòng bếp đun nước.

Đầu óc Tần Ý Nùng rất nặng nề, Đường Nhược Dao vừa đi, cô ấy bèn khép mí mắt nặng trĩu của mình lại, chỉ nghe thấy xào xạc bên tai, cùng tiếng nước sôi trong phòng bếp.

Ý thức nhất thời trôi về nơi xa xôi, nhất thời lại giống như gần ngay trước mắt. Tối đen, u ám, nặng nề, không có cách nào chống lại, dần dần bị nuốt chửng.

Đặt tay sang một bên, hô hấp dần trở nên đều đều.

Đường Nhược Dao rót ly nước ấm quay lại, lúc đặt cốc nước xuống liền cố ý đặt thật nhẹ, một tay vòng ra sau gáy, đang tính dìu cô ấy về phòng. Ngón tay còn chưa chạm vào da thịt sau gáy, cô phát giác dị thường, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy đang mở to, ánh mắt sáng rõ.

"Không ngủ được sao?" Đường Nhược Dao làm như không có chuyện gì thu tay về, vén tóc ra sau vành tai.

"Ừ." Tần Ý Nùng đáp lại ngắn gọn, không giải thích nhiều.

Cô ấy ngủ rồi, chỉ là nghe thấy tiếng động bên cạnh nên bị đánh thức.

"Uống chút nước không ạ?" Đường Nhược Dao bưng đến cốc nước ở một bên đến.

Tần Ý Nùng nhíu mày.

Đường Nhược Dao đọc ra mười nghìn câu không tình nguyện trong sắc mặt của cô ấy, trái tim bỗng mềm nhũn, vắt hết đầu óc để nghĩ ra đôi câu dỗ người, nhưng Tần Ý Nùng đã chống người ngồi dậy, hai tay nhận lấy cốc nước uống rồi.

Lại nằm xuống, đắp chăn xong, nhắm hai mắt lại.

Đường Nhược Dao giống như con chó lớn quỳ ở một bên, nhìn khuôn mặt yên lặng của cô ấy mà ngẩn ra, nơi đáy mắt là nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt quan sát như hình với bóng, thần kinh Tần Ý Nùng nhạy cảm, nghĩ tạm thời nghỉ ngơi một lúc cũng không có cách nào bình tâm lại, không nhịn được mở mắt ra, khẽ nói: "Em không còn chuyện gì khác để làm sao?"

Đường Nhược Dao ngây ra một lúc, giật mình tỉnh táo nói: "Ồ, ồ."

Cô nói xong liền lùi về phía sau, lùi đi quá gấp khiến ʍôиɠ ngã xuống sàn, phát ra tiếng hít sâu khe khẽ.

Tần Ý Nùng: "Phì."

Lỗ tai Đường Nhược Dao bắt được rồi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy ý cười thấp thoáng bên khóe môi của đối phương.

Tần Ý Nùng bị sốt khiến tính tình nóng nảy thường ngày cũng tạm lùi đi, giọng điệu chậm rãi, âm thanh dịu dàng nói: "Chị ngủ một lát là được, em làm việc của em đi, có thể đến phòng sách đọc sách, không cần để ý tới chị."

Đường Nhược Dao gật gật đầu.

Tần Ý Nùng lại nhắm mắt lại sau đó mím môi, cô sao có thể thật sự không để ý tới cô ấy chứ? Cái khác không nói, tối qua hai người hôn nhau từ phòng khách vào đến phòng ngủ, quần áo vứt đầy trêи đất, trực tiếp lăn lên giường, ngay cả cửa sổ cũng quên không đóng chặt, Tần Ý Nùng luôn ở ngoài chắn gió, mưa gió thổi mấy tiếng đồng hồ, có thể không bị cảm sao?

Nếu quy trách nhiệm cô cũng không trốn thoát, hơn nữa còn chiếm phần nhiều.

Tần Ý Nùng nửa tỉnh nửa mơ, lại bị giật mình một lần nữa.

Lần này là Đường Nhược Dao đắp chăn cho cô ấy.

Hôm nay trời vẫn chưa nắng, mưa một trận khiến không khí trong thành phố mát lạnh, ở trong nhà cũng không phải bật điều hòa. Đường Nhược Dao nhìn chiếc chăn mỏng trêи người Tần Ý Nùng, lo lắng cô ấy ngủ như thế sẽ càng cảm nặng, lục tủ tìm chiếc chăn tơ tằm vừa nhẹ vừa ấm cho cô ấy, nhẹ chân nhẹ tay phủ lên người Tần Ý Nùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!