Chương 37: Khẽ hôn lên môi cô

"Tránh ra." Đường Nhược Dao nắm lấy tay Đường Phỉ, không đợi Giang Tuyết Trân trả lời liền cưỡng chế đẩy vai bà ta ra.

Khóa trái cửa phòng, đem Giang Tuyết Trân và tiếng hét của bà ta khóa lại bên ngoài cửa.

Giang Tuyết Trân giơ tay đập cửa, Đường Phỉ run lên không ngừng, Đường Nhược Dao lấy hai tay che tai giúp nó, ôm Đường Phỉ vào lòng, thấy tiếng mắng chửi bên ngoài, bịt tai không nghe.

Âm thanh của Giang Tuyết Trân rất lớn, ồn ào đến người xung quanh, Đường Nhược Dao định ra ngoài ngăn bà ta lại, cô làm khẩu hình miệng bảo Đường Phỉ chờ ở đây, chuẩn bị đi mở cửa. Vừa đi được hai bước, Đường Phỉ đã kéo tay cô lại, lắc đầu, mặt nhỏ trắng bệch.

Đường Nhược Dao cho rằng cậu bé lo lắng cho cô, cho nó một ánh mắt an ủi.

Giang Tuyết Trân mắng xong một trận tạm thời dừng lại vì khát, Đường Phỉ nhỏ tiếng nói: "Đừng đi, chị không cãi được bà ấy, hơn nữa chị càng cãi với bà ấy bà ấy càng có sức."

Đường Phỉ đã chứng kiến vô số cảnh tượng như thế.

Đường Nhược Dao: "..."

Bị em trai ruột nhìn thấu không phải là cảm giác tốt đẹp.

Giang Tuyết Trân lấy lại sức tiếp tục mắng chửi.

Đường Nhược Dao kéo Đường Phỉ vào phòng ngủ của nó, cô kéo ngăn kéo, cầm lấy dây tai nghe còn dùng được, cắm vào điện thoại của mình, bật nhạc, một trái một phải đeo lên tai nó.

"Em nghe nhạc một lúc đi." Đường Nhược Dao nói, điều chỉnh âm lượng đến mức to nhất.

Đường Phỉ bị âm lượng này làm đau đầu nhức óc, nhưng còn tốt hơn những tiếng ô nhiễm từ ngoài truyền tới bên tai, nó tháo một bên tai nghe ra: "Còn chị thì sao ạ?"

Đường Nhược Dao ngồi lên giường, bày ra tư thế Quan Âm ngồi toà sen, làm bộ nghiêm túc nói: "Gần đây chị đang tu tiên, chỉ cần nhắm mắt lại, liền không nghe thấy gì nữa.

Đường Phỉ: "Ha ha ha."

Đường Nhược Dao xoa xoa đầu nó, ánh mắt yêu thương nói: "Đeo tai nghe có thể làm bài tập không?"

Đường Phỉ: "..."

Quá tàn nhẫn rồi, nó đã thế này, chị gái còn bắt nó làm bài tập.

Khiến người ta giận tím người!

Nhưng vì câu nói này của Đường Nhược Dao, lực chú ý của Đường Phỉ đã hoàn toàn thay đổi, đeo tai nghe ngoan ngoãn ngồi trước bàn, sống lưng thẳng tắp làm bài tập. Theo tốc độ này, toàn bộ bài tập hè của nó có thể hoàn thành trong mấy ngày này.

Giang Tuyết Trân ngồi xuống đất, cốc nước đặt bên tay, mắng mệt rồi uống ngụm nước làm nhuận họng. Bà ta không tin Đường Nhược Dao có thể mãi làm con rùa rụt đầu không ra, còn dám hỗn láo với bề trêи, nói thế nào bà ta cũng là trưởng bối của cô, cô vừa đẩy một cái, đến giờ cơ thể bà ta vẫn còn đau, nhất định phải đòi cô chi trả tiền thuốc thang và phí tổn hại tinh thần.

Giang Tuyết Trân làm hắng giọng, gân cổ lên: "Không có chút lương tâm, bắt nạt cả quả phụ..."

Đường Nhược Dao ở bên trong nghe chuyện cười, tức giận.

Bố cô còn chưa chết, Giang Tuyết Trân đã tự xưng quả phụ, nếu không phải bố cô không nói được, bà ta đã sớm li hôn với ông. Bây giờ Giang Tuyết Trân hút máu cô, chắc chắn sẽ không li hôn. Trong đầu Đường Nhược Dao đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, những năm qua cô không ở nhà, Giang Tuyết Trân sẽ không lấy tiền của cô đi bao nuôi đàn ông bên ngoài chứ.

Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Nhược Dao trở lên thâm trầm.

Giang Tuyết Trân gào thét kinh thiên động địa, tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

Cốc cốc cốc.

Hình như có người lấy búa đập lên cửa, sau đó truyền tới âm thanh thô lỗ của một người đàn ông: "Gào thét cái gì? Gào thét đủ chưa hả? Còn gào nữa tao báo cảnh sát nghe chưa!" Nói xong lại đá thật mạnh lên cửa một cái.

Nghe âm thanh đó mà cảm giác cửa sắp bị lõm xuống một lỗ.

Giang Tuyết Trân miệng cọp gan thỏ, lập tức hoảng hốt không dám lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!