[Cô Dao muốn gọi điện cho chị]
Quan Hạm chuyển lời của Đường Nhược Dao.
Hôm nay tâm trạng Tần Ý Nùng quá kϊƈɦ động, tình trạng tinh thần buổi tối càng tồi tệ, vừa thấy đến cả Quan Hạm cũng phạm lỗi ngu ngốc như thế liền không thể kiềm chế sự nóng nảy trong người.
Cô ấy hung hăng chọc lên ấn đường, kiềm chế cơn giận lại, gửi tin nhắn thoại.
Quan Hạm mở ra, bên trong truyền đền một âm thanh tối tăm, u ám quỷ quái phảng phất như ma quỷ trong đêm tối: "Hiện tại tôi và em đang ở cùng nhau sao? Làm thế nào để gọi cho em ấy? Não của em đâu?"
Quan Hạm rụt vai lại, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, trả lời: [Em biết rồi ạ]
"Ngủ rồi." Cô ấy trầm ngâm, lại gửi một tin nhắn thoại.
Tia đỏ trong mắt Tần Ý Nùng nổi lên, tùy tiện vứt điện thoại lên trêи chiếc chăn mềm mại, bưng cốc rượu trêи tủ đầu giường lên, uống một hơi cạn.
Những giọt rượu lạnh lẽo chảy từ cổ họng tới dạ dày, uống quá nhanh, Tần Ý Nùng bị sặc ho lên, một tay chống lên mép giường, bám vào ga giường, đầu ngón tay đã trắng bệch, một tay khác giữ lấy lồng ngực của bản thân, cong lưng ho sặc sụa.
May mà chỉ có một mình cô ấy ở trêи tầng hai, cơn ho này cũng không thể đánh động tới Kỷ Thư Lan và Tần Gia Ninh đang say ngủ.
Tần Ý Nùng đợi cơn ho lui đi, lại rót thêm rượu, ngồi trêи chiếc sô
-pha đơn trước cửa sổ, phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn tường, nơi càng xa càng mờ đục, khi đến trước cửa sổ, chỉ có thể chiếu tới khuôn mặt không rõ biểu cảm bị bóng đêm bao trùm của Tần Ý Nùng.
Cô ấy nghĩ, thật sự Đường Nhược Dao nghe không hiểu sao?
Hay là nghe hiểu, cố ý giả vờ như không hiểu, lấy lùi làm tiến.
Trải qua chuyện thuốc mỡ lần trước, Tần Ý Nùng không đánh giá thấp sự mẫn cảm và thông thái của cô, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến cô ấy. Cho dù cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, Tần Ý Nùng sẽ không dao động nữa.
Đoạn đường cần đắp cô ấy đã đắp sẵn rồi, nếu cô tiếp tục không biết đi thế nào...
Tần Ý Nùng nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, lông mày nhíu chặt lại, hai tay nắm thành quyền.......
Đường Nhược Dao nhận được đáp án phủ nhận, cũng không nhụt chí.
Sau khi cảm ơn Quan Hạm và ân cần nhắc nhở đối phương ngủ sớm, Đường Nhược Dao đặt điện thoại xuống, ngồi xuống ghế trong phòng sách, mười ngón tay chống cằm, ánh mắt lướt qua một ý cười nhỏ bé.
Có sự chứng thực của Quan Hạm, cô nghĩ cô không hiểu sai ý của Tần Ý Nùng, nhất thời lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Tuy nói biểu hiện không tranh với đời bên ngoài của cô, không quá liên quan với bản thân Tần Ý Nùng, nhưng với sự "thiết tha chờ đợi" của Tần Ý Nùng, cô vẫn cảm thấy như đang trong giấc mơ.
Giới giải trí là nơi nào, Đường Nhược Dao sớm đã biết. Đặc biệt là mấy năm gần đây gặp được đủ các loại chuyện, liệu cơm gắp mắm, nịnh bợ người trêи chà đạp kẻ dưới, bạn cùng phòng đấu đá, đâm sau lưng nhau đã là chuyện hết sức bình thường, cô được Tần Ý Nùng bảo vệ rất tốt, nhưng không đại diện cho việc mắt cô không biết quan sát, cô luôn quan sát, đang tích lũy, đang tổng kết, giống như con chim di cư chuẩn bị cho hành trình kéo dài, âm thầm tích lũy sức lực sau khi rời khỏi Tần Ý Nùng.
Tốc độ của cô rất chậm, cô sợ Tần Ý Nùng phát hiện cô "hai lòng". Từ đầu chí cuối cô vẫn nhớ khung cảnh trêи bàn rượu kia, Tần Ý Nùng cười cười nói nói chỉ vào cô, đường hoàng đĩnh đạc đưa cô rời đi, người bên cạnh không ai dám dị nghị, cho dù kim chủ đã định sẵn của cô, cũng biểu thị cô đã có chủ, một tay Tần Ý Nùng chống cằm như cười như không, người đàn ông kia không dám lên tiếng, kim chủ vốn đã định của cô, thậm chí dưới sự ám chỉ của bạn bè, còn chủ động tặng cô đi, đẩy vào lòng Tần Ý Nùng.
Khi đó Đường Nhược Dao liền nhận ra, Tần Ý Nùng rất hùng mạnh, là một nhân vật mà người bình thường không dám trêu chọc trong giới giải trí, đắc tội với cô ấy, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với kim chủ vốn đã định của cô. Cô được Tần Ý Nùng bao nuôi, cho dù đối phương có tốt với cô thế nào, trái tim cô vẫn luôn thấp thỏm không yên, bởi vì cô không biết lúc nào Tần Ý Nùng sẽ nổi giận, trước mặt Tần Ý Nùng, cô giống như một con kiến tùy tiện cũng có thể bóp chết, ai sẽ coi sự sủng ái của quân vương là thật? Cô ở trong giới, sống, hay chết, chỉ đơn giản là một suy nghĩ của cô ấy.
Đường Nhược Dao vâng lời cô ấy, can tâm làm tơ hồng vàng dịu dàng dựa vào nhau để sinh tồn, là vì giữ lại cho bản thân một đường lui. Hợp đồng đáo hạn, cô vẫn muốn tiếp tục sinh tồn trong giới giải trí, cô có con đường mới, có không khí mới, có khoảng trời mới, cho nên cô càng không thể phạm lỗi gì trong thời gian hợp đồng có hiệu lực. Chắc chắn không quá bốn năm, lúc đó cô mới tốt nghiệp Đại học không lâu, con đường đời còn rất dài, cô chờ đợi đến ngày có lại được tự do.
Cô thích Tần Ý Nùng cũng là thật, những năm tháng trẻ tuổi, con người có lúc không kiềm chế được tình cảm của bản thân, làm ra những chuyện kϊƈɦ động, cũng sẽ nảy sinh những ảo tưởng không hợp thời, dù sao con người cũng không thể vĩnh viễn mang theo lí trí. Nhưng sinh mệnh của cô không phải chỉ có tình yêu, tình yêu với cô mà nói cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, ít nhất lúc này không phải, cô còn chưa đủ năng lực để có được một cuộc tình, đặc biệt là tình cảm của Tần Ý Nùng.
Niềm tin của cô rất kiên định, từ đầu chí cuối luôn là giống nhau, cô muốn tồn tại, muốn tự do.
Ngay đến việc đứng vững chân còn chưa làm được, yêu đương cái nỗi gì.
Trước đây cô cho rằng Tần Ý Nùng cần một con thỏ con, cô thuận theo tự nhiên làm con thỏ con ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ chọc cô ấy không vui. Bây giờ Tần Ý Nùng muốn để cô làm đại bàng săn mồi, vừa hay rất thích hợp với kế hoạch một năm sau của cô, chỉ là không biết giới hạn câu nói kia của Tần Ý Nùng nằm ở đâu, trong trò chơi nuôi dưỡng, cô ấy hi vọng bản thân cô làm đến mức độ nào.
Nếu bản thân lập tức lộ ra sự sắc sảo, liệu cô ấy có phát hiện trước giờ cô đều đang ngụy trang, từ đó mà nổi trận lôi đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!