Chương 3: (Vô Đề)

Trong mắt Đường Nhược Dao lúc này là góc nghiêng đang chầm chậm tiến đến của Tần Ý Nùng, lông mày dài mảnh, hơi thở lan tràn dưới ánh đèn vàng ấm áp, tao nhã mà đa tình.

Lông mi mảnh mai như cánh ve sầu rơi xuống, Đường Nhược Dao ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tần Ý Nùng cúi đầu, cánh môi mỏng nhẹ nhàng chạm lên bờ môi của thiếu nữ, lộ ra một tia lành lạnh, giống hệt như hương vị trêи cơ thể cô ấy. Con người cô ấy nhiệt tình như vậy, nhưng đôi môi lại rất lạnh lẽo.

Đơn giản chỉ là một động tác tiếp xúc của hai đôi môi, đáy lòng Đường Nhược Dao lại phát ra một tiếng thở dốc thỏa mãn.

Nụ hôn lần trước đã là từ trước khi Tần Ý Nùng ra nước ngoài quay phim. Hai năm nay Tần Ý Nùng bắt đầu chuyên tâm phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, có khi những mấy tháng không về nước một lần, Đường Nhược Dao rất nhớ cô ấy, nhưng không dám nói cho cô ấy biết. Quan hệ của hai người đã như thế, nói ra chỉ thêm xấu hổ phiền phức.

Tần Ý Nùng chạm vào một cái rồi chầm rãi lui đi, giống như chuồn chuồn đạp nước, Đường Nhược Dao chầm chậm mở mắt.

"Sao thế ạ?" Ánh mắt của cô tỉnh táo, giọng điệu điềm tĩnh, như thể đã che giấu rất hoàn hảo một tia thất vọng vừa lướt qua.

"Không có gì." Tần Ý Nùng nhìn tới khóe mắt không chút dao động của cô, nếu không phải trái tim khẽ trập trùng, có lẽ cô ấy cũng không cảm nhận được. Diễn xuất của cô càng ngày càng uyên thâm, khóe mắt Tần Ý Nùng cong lên, sinh ra chút yên lòng.

"Tối qua chị vốn định lên máy bay về đây, nhưng đột xuất có việc làm chậm trễ thời gian, cho nên không kịp đến dự lễ trao giải." Hai tay Tần Ý Nùng khẽ đặt lên vai cô, chân thành nhìn vào mắt cô, dịu dàng giải thích.

Dù sao tuổi đời còn quá non trẻ, không giấu được chuyện trong lòng, đôi ba câu an ủi dỗ dành của người phụ nữ trước mặt khiến nội tâm vốn đã buồn bã nổi lên chút u sầu cùng tủi thân.

Đường Nhược Dao lặng im trong giây lát, không mở mắt nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Chị vốn cũng không đáp ứng sẽ về mà."

Tháng Ba năm nay, Giải thưởng điện ảnh Kim Quế, một trong ba giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Hoa Ngữ công bố danh sách rút gọn, Đường Nhược Dao lần thứ hai được đề cử trong danh sách tranh giải hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của "Tam Kim", lần này cô có khả năng cao nắm chắc cơ hội giành giải, muốn để Tần Ý Nùng ngồi dưới khán đài tận mắt chứng kiến, thậm chí còn có mơ ước không thực tế là được đích thân cô ấy trao giải cho mình, cho dù những năm gần đây cô ấy rất ít khi hoạt động trong nước.

Vì chút tâm tư bí mật của thiếu nữ, Đường Nhược Dao lật qua lật lại suốt cả một tối, trong ba năm qua, đó là lần đầu tiên cô lấy hết dũng cảm chủ động nhắc đến chuyện này với Tần Ý Nùng đang quay phim ở Pháp. Cô không trực tiếp nói muốn Tần Ý Nùng về nước, nhưng Tần Ý Nùng nghe hiểu. Đầu tiên là chúc mừng và chúc cô sẽ giành giải, sau đó là xin lỗi, biểu thị bản thân phải đảm nhận vai trò khách mời trao giải ở Liên hoan phim Cannes, sau khi kết thúc mới có thể về nước.

Năm nay vừa hay Liên hoan phim Cannes bế mạc trước Lễ trao giải Kim Quế hai ngày, vừa đủ thời gian dành cho Tần Ý Nùng.

Nhưng tối qua Đường Nhược Dao chờ đợi suốt một đêm, cô ấy cũng không về, ngay đến một tin nhắn cũng không gửi cho cô. Nếu cô ấy nói trước với cô rằng có việc, thì cho dù trong lòng khó chịu đến đâu, cũng sẽ để cô ấy bận rộn với công việc của mình. Bây giờ cô ấy giải thích chuyện đã rồi là có ý gì?

"Giận rồi sao?" Tần Ý Nùng vẫn dịu dàng như cũ, hỏi cô.

Khuôn mặt Đường Nhược Dao ủ rũ, vành mắt đã đỏ lên, cố gắng ép xuống cảm giác yếu đuối trong mình.

"Chị nhận sai với em, được không?" Âm thanh của cô ấy khẽ nâng lên, mang theo ý cười không tắt, nói là muốn xin lỗi, nhưng không nghe được một chút day dứt nào của cô ấy với chuyện này, mà càng giống đang dỗ dành thú cưng vô cớ giận dỗi trong nhà.

Đường Nhược Dao mím chặt môi, nhìn vào mắt cô ấy, giận dỗi thốt ra một câu: "Không được."

"Xin lỗi cũng không được sao? Vậy em muốn gì nào?" Tần Ý Nùng cười lên, nụ cười lại mang theo khóe mắt lạnh lùng.

Sự kiên nhẫn và dung túng của chủ nhân đều có giới hạn.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bị dội một gáo nước lạnh lên đỉnh đầu, đầu óc đang bị cảm xúc làm say sẩm của Đường Nhược Dao đột ngột bình tĩnh trở lại, trong mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt cô đã biến hóa mấy bận, trong con ngươi chứa đựng một tia giãy giụa, cuối cùng đổi thành một khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời, đây là bổn phận của chú chim Hoàng Yến như cô.

Là cô hồ đồ phạm sai lầm, nhất thời quá trớn.

Đường Nhược Dao không lên tiếng, khẽ ngẩng mặt lên, nghiêng người qua, hôn lên má Tần Ý Nùng một cái.

Bờ môi mềm mại, mang theo hương thơm ngọt ngào thuần khiết có một không hai của thiếu nữ.

Ánh mắt Tần Ý Nùng tối lại, đột ngột nâng tay lên nắm lấy chiếc cằm chưa kịp rời đi của Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao không tránh không né, khóe môi cong lên, chầm chậm nhấc lên một nụ cười dịu dàng đến tận xương tủy trong lòng bàn tay cô ấy.

"Chị..." Cô lẩm bẩm, môi đỏ khẽ hé, phát ra một lời mời gọi vô hình.

Cô là diễn viên, còn là diễn viên có thiên phú cực cao.

Diễn vai hồ ly quyến rũ người, cô tin mình có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!