Chương 28: Hơi thở ngọt ngào

Khi Quan Hạm lên xe, Tần Ý Nùng đưa tay kéo cô một cái, ánh mắt lướt một vòng khắp người cô, thở dài một cái không để lại vết tích, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Bên ngoài giống như mây đen bao trùm thành phố, Tần Ý Nùng sợ trêи đường đi tới đây cô bị chen lấn xô đẩy bị thương.

"Không sao ạ." Quan Hạm chầm chậm nói, đem những sợi tóc dài tán loạn sửa sang ngay ngắn, mới nói, "Hiệu trưởng Tôn nói ông ấy đã cử hai nhóm bảo vệ qua đây, bảo chúng ta ở trêи xe đợi một lát."

Tần Ý Nùng ừm một tiếng, cũng không nói gì chỉ trích hiệu trưởng Tôn.

Thấp thoáng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài qua lớp cửa kính, Tần Ý Nùng đưa quyển vở cho Quan Hạm, dặn dò nói: "Chặn cửa xe lại." Ngừng một lúc, chán nản rũ mắt, nói: "Lần sau làm thêm rèm cửa, loại có thể kéo xuống ấy."

Về nước thật là phiền phức, đi đến đâu liền bị chặn ở đấy.

Quan Hạm gật đầu, ghi vào đầu.

Một tay cô đè quyển vở lên cửa xe, che chắn ống kính bên ngoài vốn dĩ cũng không chụp được gì, ánh mắt lướt qua mí mắt đang rũ xuống của Tần Ý Nùng, khẽ nói: "Em nhìn thấy cô Dao ở bên ngoài."

Tần Ý Nùng không ngẩng mắt, ban nãy chính cô ấy bảo Quan Hạm xuống xem tình tình, nhìn thấy không phải là chuyện bình thường sao?

Quan Hạm bổ sung nói: "Bây giờ cô ấy đang ở bên ngoài."

Lông mi của Tần Ý Nùng khẽ run lên, khựng người: "Em nói gì cơ?" Ánh mắt cũng theo đó xuyên qua cửa kính, bên ngoài xe của cô ấy vẫn rất đông phóng viên, cũng không nhìn được gì.

Quan Hạm nói: "Lúc đầu em không vào được, cô Dao ở bên ngoài tự để lộ thân phận, mới dẫn dụ được một phần phóng viên."

Tần Ý Nùng hỏi: "Sao em ấy lại ở đây?"

Quan Hạm liếc cô ấy một cái, cân nhắc mở lời: "Ban đầu cô ấy ở bên đường tới hội trường, lúc sắp xảy ra xung đột, hình như nhìn thấy xe của chị, liền đuổi theo tới đây, sau đó có lẽ nhìn thấy chị bị vây chặt ở đây, ra mặt giải vây."

Tần Ý Nùng câm nín.

"Em ấy biết xe của tôi sao?"

"Không rõ nữa." Quan Hạm lắc đầu, "Có lẽ không biết."

"Vậy em ấy..." Tần Ý Nùng dừng lại, bỏ đi, có khả năng là đoán được.

Cô ấy đã đối xử với cô như thế, sao vẫn có thể kiên trì như thế chứ?

Cô ấy bóp ấn đường, gọi Quan Hạm: "Gọi điện thoại cho hiệu trưởng Tôn, bảo ông ấy cử một nhóm cứu Dao Dao ra trước đã." Đám truyền thông sẽ không vì Đường Nhược Dao không phải Tần Ý Nùng mà nể nang, hơn nữa cô ấy còn dẫn theo trợ lí và vệ sĩ, quá liều lĩnh rồi.

"Vậy chị bên này..." Quan Hạm chần chừ, cô sợ người ít không có cách nào giúp Tần Ý Nùng thoát thân.

Tần Ý Nùng xua tay, không quan tâm nói: "Cũng không phải lần một lần hai, tôi cẩn thận chút là được."

Đúng như Tần Ý Nùng dự đoán, quả thật Đường Nhược Dao đã bị vây chặt.

Một mình cô đơn độc ra mặt, dòng người nhanh chóng dìm chặt lấy cô. Hiệu quả khi mang theo chế độ điều hòa lạnh run trêи người mới có thể khiến đám người kia không tiến sát lại gần, nhưng lúc này cô nhấc chân cũng khó, càng không thể động đậy. Thái độ của cô với đám truyền thông trước giờ luôn tùy ý, đều dựa theo những câu hỏi của bọn họ và tâm tình của bản thân khi đó.

Vì Quan Hạm thuận lợi lên xe, nên hiện tại cô có bị vây ở đây, tâm tình cũng có thể coi như vui vẻ, trả lời dí dỏm, không kém phần hài hước.

"Xin hỏi tại sao Nhược Dao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

"Bạn cùng phòng gọi tôi ra ngoài, chỉ là ngang qua mà thôi."

"Cô và Ảnh hậu Tần có quan hệ gì?"

"Cùng bị mọi người chặn lại."

"Thời cơ xuất hiện trùng hợp như thế, xin hỏi cô đang giúp Ảnh hậu Tần giải vây sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!