Chương 26: Lễ tốt nghiệp

Đường Nhược Dao ngủ một giấc rất sâu.

Lúc tỉnh lại, trước mắt đã là một mảng tối tăm, đau đầu mỏi vai, mệt đến đầu ngón tay cũng không nhấc lên được. Cô nhắm mắt nghỉ một lúc, mới đưa tay lần mò chiếc điện thoại bên gối, ấn sáng màn hình híp mắt lại nhìn.

Mười giờ tối.

Ngoài hành lang cách một bức tường vẫn còn tiếng ồn ào đi qua đi lại của các bạn sinh viên khác.

Không phải mười giờ phải tắt đèn rồi sao?

Cô vừa nghĩ như thế, bên tai liền truyền đến âm thanh chân ghế chuyển động ma sát với sàn nhà, một bóng người đứng dậy trong ánh sáng lờ mờ, nhìn cô: "Tỉnh rồi à? Muốn bật đèn không?"

Là Phó Du Quân.

Trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua, Đường Nhược Dao nhỏ tiếng hỏi: "Hai người kia ngủ chưa?"

Bộp...

Trong phòng được ánh sáng trắng đục chiếu sáng, Đường Nhược Dao lại híp mắt lại.

Phó Du Quân rút bàn tay vừa thò đến bên cửa bật đèn về, nói: "Bọn họ đi sang phòng khác hóng hớt rồi."

Đường Nhược Dao ờ một tiếng, chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường cho tỉnh táo.

"Đói không?" Phó Du Quân ân cần, ở bên dưới hỏi lên.

"Có chút." Đường Nhược Dao không khách sáo với cô nàng, vịn lan can nhìn xuống, "Có gì ăn được không?" Lần này cô về kí túc xá, đương nhiên cũng không chuẩn bị thứ gì để ăn.

Phó Du Quân đẩy chiếc rương giữ của ở dưới chân bàn ra, lấy ra mấy thứ bày lên bàn, vỗ tay hào phóng để cô tự nhìn: "Mì ăn liền, bánh quy, sô

-cô

-la, bánh mì."

"Mì ăn liền đi."

"Tôi đi đun nước, cậu nằm thêm lúc nữa đi, pha xong sẽ gọi cậu."

"Tôi tự làm là được." Đường Nhược Dao vội nói, vuốt lấy tóc, buộc lên, leo xuống giường. Được người ta tận tâm chuẩn bị cho như thế, cô thật sự không thoải mái.

"Được, vậy tôi ra ngoài gọi hai người kia về tắm rửa, chơi hăng quá không chú ý đến thời gian tắt đèn." Phó Du Quân cười nói, thuận theo Đường Nhược Dao.

Nước trong ấm sôi sùng sục tỏa ra hơi nóng, Đường Nhược Dao đặt lên bàn, khóe môi khẽ cong, cúi đầu lật qua lật lại tin nhắn thông báo trong nhóm chat của lớp tới mười lần, ghi nhớ từng chữ một, mới cất điện thoại đi.

Lúc pha mì, cô cố ý chuyển ghế ra ban công, đồ ăn này nặng mùi, xông hơi trong phòng, nửa ngày mới có thể tản hết.

Đường Nhược Dao không thích ăn mì nhũn, cho nên vừa ngâm ba phút đã mở nắp, lấy dĩa cuộn lại, thổi hơi nóng trêи sợi mì, không đợi cô đem miếng đầu tiên cho vào miệng, tiếng cười sảng kɧօáϊ của Văn Thù Nhàn đã vang lên trước tiếng mở cửa một bước.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu lên nhìn.

Phòng kí túc xá trống vắng đột nhiên có thêm hai người, lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.

Văn Thù Nhàn liếc sang Đường Nhược Dao, cũng không quan tâm cô đang ăn tối hay làm gì, đóng cửa lại sốt ruột chia sẻ với cô: "Hoắc Ngữ Kha về rồi! Nghe nói cô ta tức đến mức lệch cả mũi, cả tòa nhà đều nghe thấy cô ta nổi điên ở kí túc xá!" Cô nàng cười thật to, "Tôi vui quá đi mất,"

Trong lòng Đường Nhược Dao không gợn sóng, nhưng vẫn cong khóe môi, dịu dàng cười: "Thật sao?"

"Đúng thế." Văn Thù Nhàn kéo ghế đến ngồi, khua chân múa tay, thao thao bất tuyệt miêu tả dáng vẻ xấu xí nổi điên của Hoắc Ngữ Kha, giống như cô nàng được tận mắt chứng kiến.

Thôi Giai Nhân ở một bên phụ họa cho cô nàng, phối hợp vô cùng ăn khớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!