Không đợi Đường Nhược Dao tỏ thái độ, Phó Du Quân, người điềm đạm nhất trong ba người cũng không nhịn được vỗ bộp một cái lên bàn, tức giận nói: "Ép người quá đáng."
Thôi Giai Nhân không có chủ kiến, nhìn mọi người, vội vàng hỏi: "Làm sao đây?"
Văn Thù Nhàn nóng nảy: "Nhẫn nhịn cũng phải có giới hạn, tôi nói đánh cô ta một trận thì đánh cô ta một trận, mặc kệ cô ta có vệ sĩ hay không, Giai Nhân, bây giờ cậu gọi điện cho bạn trai cậu, nếu lộ chuyện thì cứ nói tôi sắp đặt."
Thôi Giai Nhân: "Được!"
Đột nhiên có một bàn tay trắng bóc đưa tới, nhanh nhẹn cướp điện thoại của Thôi Giai Nhân.
Mọi ánh mắt men theo cánh tay nhìn sang, chủ nhân của cánh tay, Đường Nhược Dao thản nhiên nhìn bọn họ.
Văn Thù Nhàn muốn bùng nổ: "Cậu còn cản tôi tôi sẽ liều mạng với cậu! Bị cô ta cướp vai thì thôi đi, đại diện sinh viên tốt nghiệp lần này cô ta cũng muốn cướp, cũng không soi gương lấy một cái, cô ta xứng sao? Cậu nuốt được cơn tức này, tôi nuốt không trôi. Hôm nay nếu tôi còn nghe được một chữ "không" từ miệng cậu, hai chúng ta tuyệt giao. Ngay! Lập tức!"
Phó Quân Du luôn là người giải quyết mọi chuyện lên trước giảng hòa, làm dịu đi cảm xúc kϊƈɦ động của Văn Thù Nhàn, khuyên nhủ: "Tuyệt giao cái gì mà tuyệt giao, đều là chị em trong nhà, có gì từ từ nói."
Văn Thù Nhàn đang tức tối, nói năng tùy tiện: "Ai là chị em tốt với cậu ta, tôi không có người chị em nhu nhược như cậu ta."
Phó Du Quân biến sắc, lập tức liếc mắt với cô nàng.
Biểu cảm của Đường Nhược Dao cũng không dễ nhìn.
Văn Thù Nhàn ngây ra, dứt khoát nhanh nhẹn tát mình một cái, bộp một tiếng, nói: "Hai câu trêи không tính, đừng để trong lòng."
Nói xong, cô nàng kéo ghế ngồi xuống, mặt quay về phía lưng ghế, quay lưng với mấy người còn lại, một mình bực tức.
Thôi Giai Nhân lấy điện từ chỗ Đường Nhược Dao lại, lặng lẽ trèo lên giường.
Phó Du Quân nhìn Đường Nhược Dao, vỗ vỗ lưng cô, chỉ là ánh mắt rõ ràng hiện lên một tia không tán thành.
Có thể không tranh, nhưng để cho người khác tùy tiện giẫm đạp lên đầu, một lần, hai lần, tượng đất cũng có ba phần tức giận.
Kí túc xá trải qua trận cãi cọ không tính là cãi cọ ban nãy, yên tĩnh hẳn đi, chỉ là trong không khí so với bình thường có thêm mùi vị của thuốc nổ.
Văn Thù Nhàn tùy tiện rút một quyển sách trêи giá, cũng không đọc, lật qua lật lại sột soạt, Thôi Giai Nhân cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không đấu khẩu với Văn Thù Nhàn nữa. Phó Du Quân ngồi ở vị trí của mình, màn hình laptop trước mặt đang sáng.
Chỉ có Đường Nhược Dao một mình đứng nguyên tại chỗ, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
"Tôi có nói cứ cho qua như thế sao?"
Trong phòng đột nhiên có một âm thanh truyền đến, mang theo ý lạnh thấu xương, ba người nhìn như đang chăm chú làm việc dựng thẳng lỗ tai cùng ngẩng đầu lên.
Đường Nhược Dao nhìn sang những người còn lại, từng câu từng chữ lạnh lùng phát ra: "Cô ta muốn là đại diện sinh viên tốt nghiệp năm nay, cũng phải xem cô ta có bản lĩnh đó không đã!"
Đường Nhược Dao có thể không tính toán chuyện giành giật vai diễn, thậm chí cô cũng không quan tâm danh hiệu sinh viên đại diện, nhưng đây là cơ hội duy nhất cô có thể đứng chung sân khấu với Tần Ý Nùng, cô nhất định phải nắm lấy.
Tốt nhất Hoắc Ngữ Kha không nên có ý định gì với chuyện này. Đừng nói Hoắc Ngữ Kha, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng đừng mong cản đường của cô.
"Như thế mới đúng chứ!" Văn Thù Nhàn vỗ tay, rất vui vẻ, vội vàng gọi Thôi Mỹ Nhân, "Mau mau mau, gọi điện gọi người, đánh cho mặt cô ta sưng lên, tôi xem Hoắc Ngữ Kha còn mặt mũi lên sân khấu đối diện ống kính không."
Đường Nhược Dao ngăn cô nàng: "Chúng ta không đánh cô ta."
Văn Thù Nhàn hít thở sâu, lại muốn lên cơn, câu tiếp theo của Đường Nhược Dao khiến cơn nóng nảy của cô nàng rút đi.
"Tôi có cách khác." Đường Nhược Dao nói chắc nịch.
Phòng 405 mở hội nghị bí mật nho nhỏ, Đường Nhược Dao ngồi ở vị trí chủ tọa, ba người bạn cùng phòng vây quanh cô, nghe xem cô xử lí chuyện này thế nào, mắt người sau mở to hơn người trước.
Văn Thù Nhàn cảm thán: "Cái gì gọi là đoạt thành không tốn một mũi tên, quá mưu kế, tôi đã tưởng tượng được dáng vẻ tức nôn ra máu của Hoắc Ngữ Kha rồi." Cô nàng ôm quyền, cười to, "Tại hạ hổ thẹn không sánh bằng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!