Quan Hạm vốn cho rằng câu nói của mình nhất định có thể thuận lợi di dời lực chú ý của Tần Ý Nùng. Thật ra Tần Ý Nùng biết cô cố tình, nhưng vẫn trúng kế của cô. Đường Nhược Dao là tuyệt chiêu giết địch của Quan Hạm.
Ai ngờ Tần Ý Nùng hiếm thấy lắc đầu: "Lần sau đi."
Quan Hạm sửng sốt.
Tần Ý Nùng dựa lên ghế, rũ mắt, biểu cảm nhàn nhạt không rõ nói: "Gần đây quá phóng túng rồi."
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Trong lòng Quan Hạm rõ ràng, gần đây cô ấy không nhắc đến tên Đường Nhược Dao trước mặt cô nữa.
Nhưng phàm là thích, dù là người có khả năng nhẫn nhịn kiềm chế, cũng sẽ không thể không lộ ra một ít manh mối. Ở trước mặt Đường Nhược Dao, cô ấy có thể che giấu rất tốt, nhưng dường như ở trước mặt những người lúc nào cũng theo sát bên cô ấy, cũng không nhất thiết phải che giấu, huống hồ Quan Hạm còn giúp cô ấy sắp xếp công việc.
Tim người được làm từ thịt, có yêu thích, yêu thương và không nỡ cũng theo đó mà trào ra.
Tần Ý Nùng ở trong giới nhiều năm, cũng có chút giao tình với hiệu trưởng Tôn ở Học viện Hí kịch Thủ Đô, những năm trước hiệu trưởng Tôn vẫn chưa làm hiệu trưởng, hiệu trưởng Tôn từng hợp tác chung với cô ấy một bộ phim. Sau đó mỗi năm đều đánh tiếng mời cô ấy đến tham dự lễ tốt nghiệp, cho đám trẻ kia mở rộng tầm mắt, thật ra hơn nửa cũng chỉ là lời nói đùa.
Ngoài tuyên truyền phim mới, Tần Ý Nùng không hay xuất hiện trước ống kính truyền thông, càng không nói đến tham dự một buổi lễ tốt nghiệp của trường diễn xuất, bản thân cô ấy không học đại học, bắn đại bác cũng không tới cụm từ cựu sinh viên.
Lần này hiệu trưởng Tôn nói chuyện với cô ấy xong, vẫn mở miệng nhắc tới một chuyện như mọi năm: "Chà, đám bạn nhỏ trường tôi lại sắp tốt nghiệp rồi, em có tới phát biểu mấy câu không?"
Bản năng Tần Ý Nùng muốn từ chối, nhưng trước mắt lại hiện lên đôi mắt buồn bã của Đường Nhược Dao trong lễ trao giải Kim Quế, làm cách nào cũng không nói được lời cự tuyệt.
Cô ấy im lặng rất lâu, tự ti cười cười, nói: "Vâng."
Hiệu trưởng Tôn thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, lập tức đi xem có phải hôm nay mặt trời mọc ra từ đằng tây hay không.
Ông ấy liên tục gạn hỏi.
Tần Ý Nùng lấy cớ để che giấu: "Em đang định quay một bộ phim, đích thân em làm giám chế, đến trường thầy tìm lao động giá rẻ."
Hiệu trưởng Tôn vui đến nở hoa: "Vô cùng hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh. Vậy em không để ý đến việc đích thân trao bằng tốt nghiệp cho đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú của chúng tôi chứ?"
Tần Ý Nùng vâng một tiếng.
Đã đồng ý đi, phải phát biểu hay trao bằng tốt nghiệp với cô ấy mà nói cũng không có gì khác biệt. Còn về đại diện sinh viên là ai cô ấy cũng không nghĩ tới, chỉ là không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của Đường Nhược Dao mà thôi.
Có lẽ, sự xuất hiện của bản thân, sẽ khiến cô vui hơn một chút, dường như dạo gần đây tâm trạng của cô không quá tốt.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể làm như thế, nhân danh việc công để thu lợi cá nhân, cũng không thể quang minh chính đại biểu thị đến tham dự lễ tốt nghiệp là vì cô. Nhưng quyết định này lại khiến tâm tình Tần Ý Nùng lo lắng bất an, cô ấy dành quá nhiều tâm tư cho Đường Nhược Dao, cần phải để chiếc đầu nóng lên vì chuyện tham dự lễ tốt nghiệp bình tĩnh lại trong một tháng, nếu cứ tiếp tục như thế, rất có khả năng cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.
Không kiềm chế được, chắc chắn sẽ làm càn.
Tầm nhìn của Quan Hạm lướt qua mặt Tần Ý Nùng, nhìn thấy ánh mắt cô ấy mơ màng, bờ môi khẽ mím lại, đầu ngón tay nắm lấy chiếc gối bên cạnh dần siết chặt, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, thở ra một hơi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quan Hạm đưa Tần Ý Nùng về nhà, bạn nhỏ Tần Gia Ninh còn chưa ngủ, ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Dì Quan."
Quan Hạm giống như làm ảo thuật, móc ra hai chiếc kẹo ngọt trong túi đưa cho cô bé, Ninh Ninh thích thú nhận lấy, đang muốn bóc vỏ kẹo ra, Tần Ý Nùng đứng bên cạnh khụ một tiếng, Ninh Ninh lưu luyến không nỡ đem kẹo ngọt đưa đến tay Kỷ Thư Lan, lẩm nhẩm như đang thuyết phục bản thân: "Con đánh răng rồi, không thể ăn kẹo, để ngày mai ăn ạ."
Cô bé che miệng ngáp một cái, rất buồn ngủ, Kỷ Thư Lan dẫn Ninh Ninh về phòng đi ngủ, chừa lại không gian cho Tần Ý Nùng và Quan Hạm.
Tần Ý Nùng xác nhận xem mấy ngày này có lịch trình hay không từ Quan Hạm, sau khi đạt được đáp án phủ định liền thả người đi.
Tần Ý Nùng nhẹ bước, đẩy cửa phòng ngủ của Kỷ Thư Lan ra, Tiểu Ninh Ninh ngủ rồi, Kỷ Thư Lan còn đang thức.
Gió đêm ngoài cửa khẽ thổi tới, hai bóng người tương đối trầm ngâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!