Tình thế đánh nghiêm càng ngày càng khẩn trương, cơ hội có thể gặp được Ngụy Nam càng ngày càng ít, ai bảo anh là cảnh sát hình sự chứ.
Nhà Diệp Tuệ là cửa hàng, là nơi mà dân cư lui tới khá tập trung, mỗi ngày cô đều có thể nghe được đủ loại bát quái, con trai nhà đông vì ăn cắp mà bị bắt, thân thích nhà tây bởi vì cướp bóc mà bị bắt, ai ai kia vì tội lưu manh mà bị bắt, cái thứ đáng giết ngàn đao ấy ấy cuối cùng đã bị bắt lại, ai kia kia nhà ai chạy đến nông thôn để tránh đầu sóng ngọn gió…… Có vui mừng khôn xiết, có vô cùng đau đớn, cũng có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, các loại thái độ đều có.
Diệp Tuệ yên lặng mà nghe, chỉ hy vọng cái này đều không liên quan đến người nhà mình là hay rồi.
Trước lúc Diệp Tuệ khai giảng, Diệp Chí Phi đã trở lại từ Quảng Châu, anh mua một phê giày thể thao cùng đồ dùng học tập.
Tuy hiện tại đánh nghiêm, những thứ du côn lưu manh kia chắc chắn sẽ thụt vòi rất nhiều, nhưng Diệp Tuệ cũng không nghĩ đi bày sạp nữa, cô chỉ viết một thông báo trên tấm ván gỗ ở cửa, báo cho mọi người biết có hàng mới gì đến tiệm, chậm rãi mà bán ở nhà.
Tiệm nhà cô bởi vì thường có hàng mới lên giá, nên đã có chút danh tiếng ở vùng phụ cận, lưu lượng khách không nhỏ, cho nên hàng là không lo bán, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn.
Bởi vì cửa hàng Diệp gia kéo, hộ nhà bên trái nhà Diệp Tuệ mở một quán ăn sáng, bán chút mì, trứng luộc nước trà các loại, nhà cách vách nhà dì Lưu cũng mở một tiệm tạp hóa, bán chút hoa quả, quả khô các kiểu, trên đường đối diện có hộ hàng xóm tính mở một quán ăn nhỏ, đang trang hoàng xin giấy phép buôn bán, đều là buôn bán nhỏ.
Rất hiển nhiên, cửa hàng nhà họ Diệp đã kích phát ý nghĩ kinh tế của dân chúng vùng này, càng ngày càng nhiều người bắt đầu căng dũng khí lên làm ăn.
Diệp Tuệ nhưng lại rất vui khi việc thành, hi vọng mọi người đều động, sau đó phát triển con phố Thụy Hưng này trở thành con phố buôn bán.
Trong lòng Diệp Tuệ vẫn nhớ chuyện đánh nghiêm, chờ anh cô vừa về, liền hàn huyên cái bát quái gần đây nhất với anh ấy, nhất là cái tội lưu manh này, hi vọng anh cô có thể coi trọng, ngàn vạn đừng có phạm sai lầm trên quan hệ nam nữ.
Diệp Chí Phi cũng chỉ xem là bát quái mà nghe một chút, căn bản không liên tưởng đến trên bản thân mình, bởi vì trước nay anh đều là công dân tuân kỷ thủ pháp.
Diệp Tuệ thấy anh ấy chả thế nào coi trọng, liền lần nữa cường điệu một lần: "Anh ngàn vạn phải khắc chế tính tình của mình một chút, đừng có chủ động đánh nhau với người khác, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Diệp Chí Phi nói:
"Không có khoa trương như em nói vậy chứ, đánh nhau cũng phải xem nguyên nhân. Hơn nữa anh vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta cái gì hả, trước nay đều là người không phạm ta ta không phạm người."
"Vậy thì ở phương diện khác anh cũng phải cẩn thận chút.
"Diệp Tuệ nói. Diệp Chí Phi không hiểu rõ ý cô chỉ là gì:"Phương diện nào?"
Diệp Tuệ đỏ mặt, liếc anh cô một cái, rũ mi mắt nhỏ giọng nói: "Chính là phương diện quan hệ nam nữ."
Diệp Chí Phi nhìn em gái như nhìn quái vật, dùng ngón tay chọt cái trán cô:
"Cái đầu nhỏ này của em, cả ngày đều đang nghĩ cái gì hả? Em xem anh trai làm người như thế nào hả?"
Diệp Tuệ lấy tay sờ sờ cái trán, phồng má nói: "Ai bảo anh trai em trông soái như vậy, con gái thích anh nhiều hỉ, em đây không phải là sợ anh không chịu nổi dụ hoặc sao?"
"Quá coi thường anh em nhể? Anh trai em đây là cái loại thấp kém bừa bãi à, ai đến cũng không cự tuyệt?" Diệp Chí Phi xem thường nhìn em gái.
Diệp Tuệ lè lưỡi:
"Hì hì, em biết anh sẽ không, nhưng vẫn là cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, nhắc nhở anh đừng có phạm sai lầm chút thôi. Còn nữa, anh ngàn vạn đừng có đi theo ra ngoài uống rượu với mấy gã không biết rõ kia, có theo người quen cũng không cho uống rượu. Cố mà cai nâng ly đi."
"Anh có thể uống rượu với ai hả? Sẽ không.
"Diệp Chí Phi chẳng chút để ý, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài. Diệp Tuệ giữ chặt cánh tay anh cô:"Mới nãy em vừa nói anh ngàn vạn phải nhớ kỹ nhá? Ngụy Nam nói với em rồi, lần đánh nghiêm này sẽ phi thường nghiêm túc, hơn nữa tiêu chuẩn mức hình phạt sẽ được cân nhắc phi thường thấp, lại thêm mức hình phạt được cân nhắc sẽ phi thường nặng."
Diệp Chí Phi nhìn ánh mắt em gái, vẻ lo lắng trong mắt con bé không phải giả, liền thu hồi thái độ cà lơ phất phơ lại, xoa xoa đầu cô, nói:
"Được rồi, anh biết rồi. Anh đi đây."
Diệp Tuệ lại gọi anh lại: "Anh, hôm em khai giảng ý anh đưa em tới trường học nhé?"
Diệp Chí Phi miệng đầy đáp ứng:
"Được thôi. Hôm nào nhỉ? 2 tháng 9 đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!