Ngụy Nam quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tuệ đỏ bừng: "Có phải rất nóng hay không? Có quạt hẳn sẽ phải tốt hơn chút chứ."
Diệp Tuệ nhanh chóng lắc đầu: "Không nóng, rất mát.
"Mặt không khỏi càng nóng, có một loại cảm giác quẫn bách khi làm chuyện xấu bị tóm tại trận. Ngụy Nam nâng tay nhìn thời gian một chút, nói:"Anh mang em đi ăn cơm nhé, nhận đường căn tin một chút.
Căn tin bọn anh vào giữa trưa từ 11 giờ đến 12 giờ rưỡi có cơm, em tận lực đi sớm chút nhé, chậm thì đồ ngon liền không còn.
Buổi tối em ăn ở căn tin hay là về nhà ăn?"
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút: "Buổi tối em vẫn là về nhà ăn đi." Cô biết cơm ở căn tin này không cần tiền, cũng không cần phiếu, nhưng mà bữa bữa đều ăn không cần trả tiền ở đây, nhất định sẽ chọc người ta chê cười Ngụy Nam, tuy chỉ ăn một chút cũng sẽ chê cười.
"Cũng được, tối về nhà ăn ngon đi. Học tập vất vả, phải bồi bổ nhiều chút. Trong nhà vào tối hẳn phải đình công không ầm ĩ, tối em liền ở nhà học tập đi, sáng lại qua, anh lấy cái chìa khóa cho em." Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ cúi đầu nói: "Thật ra thì ban ngày anh cũng có thể ở trong này nghỉ ngơi, anh ngủ của anh, em học của em, em yên tĩnh lắm, sẽ không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi đâu.
"Phòng ở của nhà Ngụy Nam chật chội như vậy, về đó chắc chắn bất tiện. Ngụy Nam mỉm cười nhìn cô, trong mắt sáng như sao trời:"Nhưng anh sợ ảnh hưởng em học tập."
Lỗ tai Diệp Tuệ cũng đỏ, lắc đầu nói: "Sẽ không đâu.
"Cô biết Ngụy Nam ngủ không ngáy, phi thường yên tĩnh. Khóe miệng Ngụy Nam giương lên:"Vậy được, em không sợ anh quấy rầy, vậy anh liền không về nhà ở."
Hai người họ ai cũng không nghĩ tới một nam một nữ chung sống một phòng sẽ xấu hổ, có lẽ nghĩ tới, nhưng mà ai cũng không muốn đi nghĩ lại vấn đề này, so với xấu hổ, còn càng nhiều là chờ mong.
Ngụy Nam dẫn Diệp Tuệ đi căn tin, dạy cô lấy cơm lấy đồ ăn thế nào, dì lấy đồ ăn ở căn tin thích Ngụy Nam, mỗi lần đều cho anh nhiều thêm mấy miếng thịt, ai bảo Ngụy Nam trông tuấn tú chứ, con gái trẻ tuổi ái mộ, phụ nữ lớn tuổi chính là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý.
Hôm nay dì ấy nhìn thấy Diệp Tuệ phía sau Ngụy Nam, sửng sốt một chút: "Tiểu Ngụy, đây là ai vậy?"
Ngụy Nam cười nói:
"Dì, đây là em gái con. Mấy ngày nay giữa trưa em ấy đều ăn cơm ở căn tin chúng ta, phiền dì chiếu cố nhiều một chút."
Dì lấy đồ ăn lại liếc Diệp Tuệ một cái: "Rồi."
Diệp Tuệ lễ phép nhe răng mỉm cười: "Cảm ơn dì!
"Hai người lấy cơm xong rồi, tìm cái bàn ngồi xuống. Đồng nghiệp của Ngụy Nam không ngừng lại đây chào hỏi, một nữ cảnh sát ham thích bát quái xáp lại, nói:"A, Tiểu Ngụy, mang bạn gái đến ăn cơm à?
"Giọng còn không nhỏ. Mặt Ngụy Nam với Diệp Tuệ đều đỏ lên, Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ một cái, vội vàng nói:"Không, không phải, là em gái của bạn em."
"Em gái của bạn? Đối với chỗ căn tin chúng ta đây, chỉ có thể mang người nhà đến ăn nha, cậu sẽ không có không biết quy củ chứ?" Ngữ khí của nữ cảnh sát tràn ngập hài hước.
Mặt Diệp Tuệ càng đỏ hơn, Ngụy Nam chần chờ một chút, mới nói: "Không có cách nói này đi."
Nữ cảnh sát cười đến bả vai đều run rẩy lên:
"Không quan trọng, người nhà tương lai cũng được. Cô em, đừng gò bó, ăn nhiều chút." Cô ấy nói xong rồi vỗ vỗ vai Diệp Tuệ, đi mất.
Ngụy Nam xấu hổ cười với Diệp Tuệ: "Đừng để ý lời chị ấy, chị ấy đùa ấy mà."
Diệp Tuệ chú ý tới không ít người đều đang nhìn về bên này, trên mặt còn mang theo tươi cười ái muội, cô lúng túng đến cơ hồ muốn bỏ lại bát đũa chạy trối chết, nhưng mà không thể không chiếu cố đến cảm thụ của Ngụy Nam, liền vừa thẹn lại lúng túng mà ăn cho xong bữa cơm này, quả nhiên là bị chê cười đi.
Ngụy Nam phỏng chừng là cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, đang cố gắng tìm đề tài hóa giải quẫn bách của Diệp Tuệ, ra khỏi căn tin, hai người lủi thủi dưới bóng tường về ký túc xá, Ngụy Nam đột nhiên nói: "Em chờ anh một chút.
"Nói rồi liền chạy đi. Diệp Tuệ không hiểu gì mà nhìn bóng lưng anh, qua vài phút, Ngụy Nam đã trở lại, trong tay anh cầm lấy hai cây kem que, kem que đậu xanh dùng giấy trắng bọc lại, còn tỏa hơi trắng này:"Ăn cây kem que, giải nhiệt chút."
"Cám ơn!" Diệp Tuệ nhận lấy kem que, xé giấy đóng gói đi, đưa đầu lưỡi ra liếm một cái, hơi lạnh, làm đầu quả tim người ta đều yên lòng lại, giống như cảm thụ Ngụy Nam cho người ta vậy, cô nói, "Thật ra không sao cả, em biết bọn họ chỉ là đùa vui, em sẽ không để ý."
Ngụy Nam như là che giấu mà ho nhẹ một tiếng: "Ừm, bọn họ không có ác ý, chỉ là thích chọc ghẹo người ta, đều là người rất tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!