Chương 34: Tình Cờ Gặp

Theo tiếng pháo vang càng ngày càng dày đặc, tết nhất cũng càng gần.

Giữa trưa 24 tháng chạp, rốt cuộc nhóm thầy trò thủ vững giữ ca cuối cùng của trường cũng nghỉ phép, Diệp Tuệ kéo thân thể mỏi mệt về nhà, chỉ mong được ngủ một giấc lười biếng cho đã, đem giấc ngủ vắng họp nửa năm qua này bù về một chút.

Nhưng mà cô vừa tới nhà, 4 đứa nhỏ trong nhà đều vây lên đây, Tiểu Tuyết bị đẩy ra làm đại biểu phát ngôn: "Chị Tuệ, anh trai chị gái bảo em hỏi chị, khi nào thì chúng ta đi mua bóng rổ với sách đây?"

Diệp Tuệ nhìn bốn đôi mắt tha thiết, sau đó cười nói:

"Được rồi, ăn cơm trưa liền mang mấy đứa đi. Thật sự là nợ mấy đứa mà!"

Lưu Hiền Anh đang bưng thức ăn nói: "Tiểu Tuệ, con đừng chiều mấy đứa nó, không cần mua đồ bậy cho mấy đứa nó."

Diệp Tuệ mỗi tay nâng một cái ót của một cô em:

"Dì, mua đồ vô dụng mới gọi là mua đồ bậy, mua thứ hữu dụng thì sẽ không phải là mua bậy. Yên tâm đi, có con trấn đây, quyết không lãng phí tiền."

Lúc ăn cơm trưa, Diệp Tuệ phát hiện Diệp Chí Phi không ở đây, liền hỏi: "Anh cả đâu?"

"Nói là đi gặp bạn, giữa trưa không trở về ăn. Chúng ta ăn đi." Lưu Hiền Anh nói.

"Bận như vậy à, đều đã hết năm cũ rồi, còn không chờ ở nhà.

"Diệp Tuệ nói thầm một câu. Gần nhất Diệp Chí Phi không đi xa nhà, trừ bỏ nhập hàng ở bản địa ra thì chính là ở nhà nhìn chằm chằm cách vách trang hoàng, phụ trách mua một ít tài liệu dùng cho trang hoàng, đợi đến qua Tết xong, cửa hàng liền phải chuyển sang cách vách. Cơm nước xong, đám em út liền đều tha thiết chờ mong nhìn Diệp Tuệ, chờ cô nói xuất phát, Diệp Tuệ cười nói:"Mấy đứa mới vừa ăn cơm xong đã muốn ra cửa, cũng không nghỉ ngơi một chút, coi chừng đau bụng.

Được rồi, chờ ở đây đi, chị đi lấy tiền.

"Trước đó kết phường làm vụ làm ăn vải vóc với anh cô, hai lần cộng lại buôn bán lời 800 đồng, lại thêm tiền vốn 500 đồng vốn có của cô nữa, thế nên hiện tại xem như là có một bút tiền rất lớn, mua chút đồ dùng thể dục và dụng cụ học tập cho mấy đứa em tất nhiên là không nói chơi. Diệp Tuệ cầm tiền xuống lầu, liền trông thấy Tiểu Tuyết chạy tới nói cho cô:"Chị Tuệ, có người tìm chị."

Diệp Tuệ có chút kinh ngạc, vừa ra cửa liền thấy, phát hiện thế mà là Đào Tư Mẫn, cô nhớ lúc trước Đào Tư Mẫn nói chờ nghỉ phép sẽ lại tìm cô chơi, không nghĩ tới thật sự là chờ cô vừa nghỉ liền tới rồi, tin tức này cũng đủ linh thông.

"Là cậu à."

Đào Tư Mẫn mỉm cười nhìn cô: "Trường học đã nghỉ rồi? Hôm nay mình chơi ở nhà một người bạn, thuận tiện qua đây gặp cậu.

"Đám em út đều tha thiết mong chờ nhìn Diệp Tuệ, sợ cô thủ tiêu hành trình buổi chiều. Diệp Tuệ sao có thể không cảm nhận được mấy ánh mắt khát vọng kia, liền nói với Đào Tư Mẫn:"Thật sự là có lỗi, Đào Tư Mẫn, mình đã đáp ứng mang em trai em gái đi dạo phố mua sách."

"Muốn dạo hiệu sách sao? Mình cũng muốn đi, đi cùng đi." Đào Tư Mẫn tỏ ra vô cùng hứng thú.

Diệp Tuệ chần chờ một chút, gật đầu nói:

"Có thể, đi thôi. Đúng rồi, cậu ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi, ăn ở nhà bạn. Mấy em ấy đều đi à? Cưỡi xe đi hay là ngồi xe đi?" Đào Tư Mẫn hỏi.

Diệp Tuệ nói:

"Bọn mình tính ngồi xe đi. Chỉ có một chiếc xe đạp, không đủ." Trong nhà vốn chỉ có một chiếc xe đạp, nhà Lưu Hiền Anh có một chiếc nữa, tổng cộng là 2 chiếc, hôm nay lại bị Diệp Chí Phi cưỡi đi một chiếc, thế nên chỉ còn lại có một chiếc.

"Được, vậy trước hết mình gửi xe ở nhà cậu nhé, lát nữa lúc về lại cưỡi đi." Đào Tư Mẫn hạ quyết tâm muốn cùng lên đường với bọn họ.

Xe bus rất nhiều việc, hôm nay hết năm cũ, rất nhiều đơn vị đều nghỉ phép, nhưng mà tài xế xe khách lại đều không có, ví như Diệp Thụy Niên chính là thế, ông phải làm việc đến tận 30 tết, thật sự là tương đối khổ bức*.

Diệp Tuệ nắm lấy tay Tiểu Tuyết chen lên xe, dặn dò cặp song sinh cùng Tiểu Vũ phải đỡ chắc đứng vững, trước khi lên xe đã dặn kỹ mấy đứa nó chú ý túi tiền của mình rồi, ăn tết nhiều người, mấy gã móc túi trên xe cũng nhiều.

*: cái chữ bức (của ép bức) này hay được thêm vào phía sau của vài tính từ (thường có ở trong cách nói phương bắc trung quốc, nhưng giờ internet mở rộng nên hầu như cả trung quốc đều xài), nó giống như để tăng thêm mức độ của cái tính từ đằng trước nó, chuyển sang tiếng việt thì cũng chẳng biết nên chuyển thành cái gì nữa nên mình để đó.

Về sau, trong các truyện, kể cả truyện này, cũng có vài chữ như sau: ngốc bức (sỏa bức) -> thằng ngu; ngưu bức -> người này quá trâu bò, quá giỏi quá đỉnh; soái bức (soái đến một bức) -> quá đập chai,… vv.

Diệp Tuệ tìm vị trí đỡ tốt ở chính giữa, tại cửa xe nhiều kẻ móc túi, vẫn là tận lực đừng có đi qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!