Chương 26: (Vô Đề)

Diệp Chí Phi ngủ một hơi 10 tiếng, tỉnh lại đã là buổi tối, anh vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Vừa lúc Diệp Tuệ tan học về, hôm nay Ngụy Nam trực ban, không có tới đón cô, tự cô trở về, cô nhìn thấy băng gạc trên tay anh cả, bổ nhào qua cầm tay anh ấy lên hỏi: "Anh, tay anh sao vậy?"

Diệp Chí Phi nói: "Hôm nay lúc đi làm không cẩn thận bị đụng vào trên máy."

Diệp Tuệ nâng tay anh ấy, vừa đau lòng lại nóng vội: "Sao lại không cẩn thận như vậy hả, không phải đã bảo anh chú ý chút sao? Bị thương nghiêm trọng không?" Cái ngón tay này đến cùng vẫn là không tránh khỏi sao?

"Lão hổ cũng có lúc ngủ gật. Còn tốt, móng tay bị cắt rớt một miếng nhỏ." Diệp Chí Phi tự giễu cười một chút.

"Anh còn chưa có ăn cơm? Em hâm nóng lại cho anh. Tay anh bị thương, ngày mai chắc là không cần đi làm nhỉ." Diệp Tuệ xắn tay áo lên, đi hâm nóng đồ ăn.

Diệp Chí Phi nói: "Không đi, bộ dạng này không làm việc nổi.

"Cái công việc kia của anh không thể mang bao tay, một là sợ cuốn vào trong máy móc, hai là mài linh kiện cần xúc cảm, cho nên vẫn luôn là tay không mà lên, bây giờ ngón tay bị thương, đi cũng vô dụng. Diệp Tuệ hâm nóng lại đồ ăn, bưng đến đặt lên bàn, ăn cơm cùng anh cả. Diệp Chí Phi nói:"Em cũng ăn một chút?

"Diệp Tuệ không có cự tuyệt, cũng bưng chén múc một chút, hơn 5h chiều đã ăn xong rồi, đến tối đúng là sẽ đói, bình thường thì tối đều sẽ lấy một ly sữa mạch nha làm bữa khuya. Diệp Chí Phi và mấy miếng cơm, dừng lại nhìn Diệp Tuệ:"Tuệ Tuệ, em nói nếu anh không đi làm thì sao?"

Diệp Tuệ ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nét kinh hỉ: "Không đi làm?"

Diệp Chí Phi nhìn phản ứng của cô: "Sao anh cảm thấy em nghe tới cái này thì đặc biệt cao hứng vậy, có phải lại muốn để anh đi lái máy kéo hay không?"

Diệp Tuệ lộ ra một nụ cười thấy răng không thấy mắt về phía anh ấy: "Lái máy kéo không tốt sao? Anh không muốn lái máy kéo, làm chút việc khác em cũng ủng hộ nha, dù sao thì em không quá muốn để anh đi làm."

"Vì sao?

"Diệp Chí Phi hỏi. Diệp Tuệ cân nhắc lí do thoái thác một chút:"Em cảm thấy cái loại công việc này quá mài mòn tài hoa của anh, bóp chết sức sáng tạo của anh.

Hôm nay khác với quá khứ rồi, quốc gia đang làm cải cách mở cửa, phát triển kinh tế thị trường, ruộng trách nhiệm ở nông thôn đã phân phối đến hộ, đánh vỡ cục diện ăn chung nồi, nông dân cũng có thể ăn cơm no, mấy thân thích ở quê kia của chúng ta cuối cùng đã không bởi vì ăn không đủ no mà đến tống tiền chúng ta nữa.

Em cảm thấy loại xu thế cải cách này rất nhanh sẽ liền thi hành đến mảng công nghiệp, về sau sẽ không bao giờ là mặc kệ hiệu quả vào lợi ích của nhà máy thế nào thì cũng ảnh hưởng đến phát tiền lương nữa, tất cả đều bằng bản lĩnh của mỗi người mà ăn cơm.

Không lâu nữa, bát sắt của công nhân cũng sẽ bị đập vỡ, phỏng chừng rất nhiều người sẽ thất nghiệp, đó là một thời cơ rất tốt, chỉ xem anh có nguyện ý nắm chắc hay không."

Đây là lần đầu tiên Diệp Chí Phi nghe cách nói mới lạ như thế, kinh ngạc nhìn em gái: "Ý em là về sau nhà máy nào hiệu quả và lợi ích không tốt sẽ liền không có tiền lương mà phát? Công nhân sẽ đánh mất việc làm?"

Ý tưởng này thật đúng là đủ lớn mật, giai cấp công nhân lãnh đạo hết thảy sẽ thất nghiệp sao? Mặc cho ai cũng không dám nghĩ đi, sao em gái có thể nghĩ thế này chứ.

"Ừ, đây là xu thế tất nhiên khi cải cách mở cửa nha, hiện tại không phải là đang bố trí đặc khu kinh tế để thu hút đầu tư nước ngoài sao? Nhà máy của nước ngoài sống còn đều do thị trường quyết định, quốc gia nào sẽ phát tiền lương cho bọn họ? Hình thức kinh doanh kiểu này tuyệt đối sẽ lan tràn từ đặc khu đến nội địa, thậm chí là khắp các nơi toàn quốc, cạnh tranh thị trường cũng cùng đến, nhà xưởng không sinh tồn được cũng chỉ có thể đóng cửa. Công nhân không thất nghiệp thì có thể làm sao đây?" Diệp Tuệ nói tới đây thì hơi nhún vai.

Diệp Chí Phi ngay cả cơm cũng đã quên ăn, trừng to mắt nhìn em gái, hoàn toàn khó mà tin được:

"Chúng ta là quốc gia chủ nghĩa xã hội khoa học, không giống với chủ nghĩa tư bản nha. Công nhân thất nghiệp, dựa vào cái gì để sống đây? Quốc gia không có khả năng ngồi yên không để ý đi, cái này không phải lộn xộn sao?"

Diệp Tuệ nhún nhún vai: "Tự tìm đường mưu sinh nha, giờ không phải cũng có rất nhiều người không được an bài công việc phải chờ sắp xếp việc làm như thường sao, không phải bọn họ cũng đang nghĩ đường mưu sinh sao, rất nhiều người đều đi làm hộ cá thể."

Diệp Chí Phi máy móc và một miếng cơm, tinh tế cân nhắc lời Diệp Tuệ nói, sau đó nói: "Sao em có thể nghĩ ra ý nghĩ này? Ai dạy em?"

Anh cảm thấy em gái tuyệt đối không có khả năng có được quan điểm độc đáo mới mẻ như vậy.

"Không có ai dạy em hết, em chỉ là bình thường hay xem báo, nghe một chút tin tức, sau đó tự mình cân nhắc ra.

"Diệp Tuệ cũng không thể nói cho anh cô rằng cô đã tự mình trải qua trước chứ. Diệp Chí Phi nói:"Phương thức phân phối phá vỡ chủ nghĩa cơm tập thể bình quân mà em nói đúng thật là có khả năng thực thi.

Thị trường bên Quảng Đông kia sinh động như vậy, tin tưởng rằng tương lai không lâu nữa cũng sẽ phát triển đến bên chỗ chúng ta đây.

Em nói nếu mà anh không đi làm, trừ bỏ lái máy kéo, còn có thể làm gì?"

Diệp Tuệ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!