Chương 23: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Lưu Hiền Anh liền chủ động đi lại hỗ trợ coi tiệm, có điều lúc nhìn đến Diệp Tuệ với Diệp Thụy Niên thì vẫn là có chút ngại ngùng.

Diệp Thụy Niên thì lại vui sướng như là qua tết vậy, tự mình chạy đi chợ mua rất nhiều đồ ăn về làm một bữa cơm trưa phong phú.

Mấy anh em Diệp Tuệ vờ như gì cũng chẳng biết.

Buổi chiều, Ngụy Nam cưỡi xe lại đây tìm Diệp Chí Phi đến xưởng ô tô.

Hôm nay anh ấy không mặc cảnh phục, mà là mặc một chiếc áo khoác quân trang màu xanh lá mạ, nút cài được cài cho kín mít, chỉ có thể nhìn thấy cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu lộ ra ngoài cổ áo, tuy là cách ăn mặc cực kỳ phổ thông, quân trang cũng chẳng có cái dáng gì, nhưng vẫn khó nén được khí chất trong trẻo của anh ấy.

Diệp Tuệ thì lại mặc một chiếc áo len cổ cao thuần trắng, áo khoác màu đỏ là phong cách tây trang nhỏ, đều là Diệp Thụy Niên mang về cho cô lúc đến Quảng Châu nhập hàng.

Phong cách này tuyệt đối là phần độc nhất tại toàn thành phố Nam Tinh, áo len màu trắng càng làm nổi bật lên cô môi hồng răng trắng, cả người vừa phong cách tây lại xinh đẹp.

Bộ này Diệp Tuệ vốn tính mặc lúc mừng năm mới, hôm nay muốn đi xưởng ô tô xem trận bóng, cô mặc vào trước vậy.

Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ đã trang điểm đổi mới hoàn toàn, ánh mắt thật lâu cũng không dời đi, nháy mắt kia, anh có loại cảm giác bị lôi điện đánh trúng, tim cũng đập rối loạn, so với Diệp Tuệ, tất cả những phái nữ khác đều ảm đạm thất sắc.

Diệp Chí Phi thấy Ngụy Nam nhìn chằm chặp em gái, không khỏi ho khan một tiếng: "Nhìn gì đó? Có đi không hả?"

Ngụy Nam phục hồi tinh thần lại, không khỏi hơi đỏ mặt, dời mắt đi nói: "Ờm, đi nha."

Diệp Tuệ nhấp miệng cúi đầu cười trộm một chút, vừa nãy Ngụy Nam ngốc đến đáng yêu như vậy, xem ra quần áo hôm nay mặc đúng rồi: "Em cũng đi xem trận bóng cùng bọn anh."

Doãn Văn, Doãn Võ vừa nghe thì cũng ồn ào lên: "Em cũng đi, em cũng đi."

Diệp Chí Phi nói: "Mấy đứa đi làm gì hả?"

Diệp Tuệ nói:

"Đi cổ vũ cho bọn anh nha. Tiểu Văn, em đi nhà dì mượn xe đi."

Doãn Văn nhanh chóng vui vẻ chạy tới.

Diệp Chí Phi hỏi: "Em ngồi xe anh hay là Ngụy Nam?"

Diệp Tuệ ngại ngồi của Ngụy Nam, liền nói: "Em ngồi với anh."

Diệp Chí Phi vui đùa nói: "Ngồi xe anh có thể khá là xóc nảy nha, Ngụy Nam cưỡi xe ổn thỏa hơn.

"Diệp Tuệ duỗi tay bấm một phát trên lưng anh trai cô, cứ yêu đùa cợt cô. Ngụy Nam thì lại chỉ là cười, không nói chuyện. Đoàn người rốt cuộc xuất phát, Doãn Văn với Doãn Võ đi một chiếc, Diệp Chí Phi thì mang theo Diệp Tuệ, nhưng mà Ngụy Nam lại khá thoải mái, một mình đi một chiếc. Diệp Tuệ đè thấp giọng hỏi anh cô:"Anh tìm Ngụy Nam làm viện trợ bên ngoài, sao còn bảo người ta chủ động tìm anh, phải là anh đi tìm người ta chứ."

Diệp Chí Phi cười hì hì: "Nhà chúng ta náo nhiệt, cậu ấy thích đến nhà chúng ta.

"Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, nhà Ngụy Nam là phòng ở đơn vị phân cho, chỉ có một phòng một phòng khách, lại ở trên lầu, là vô cùng bất tiện, cũng khó trách lúc các anh ấy tụ hội cứ chọn ở trong nhà cô. Lúc này Ngụy Nam cưỡi ở phía trước lại thả chậm tốc độ, chờ Diệp Chí Phi vượt qua, anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tuệ, sau đó nói:"Đúng rồi, Chí Phi, trình độ của mấy người phân xưởng cậu như thế nào vậy?"

"Kỹ thuật bóng thật rất thối, chúng ta tuyệt đối có thể đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.

"Diệp Chí Phi nói. Diệp Tuệ không nhịn được mà cười:"Anh, đó không phải đồng đội của anh sao? Anh đánh bọn họ làm gì."

Ngụy Nam cũng không nhịn được mà cười lên ha hả: "Đúng vậy, vậy thì trình độ của người ở phân xưởng khác như thế nào?"

"Hơi tốt hơn chút so với phân xưởng bọn mình, nếu không thì cần gì phải mời cậu làm viện trợ bên ngoài chứ, chỉ dựa vào một mình mình cũng khó để chặn riêng một mặt nha.

"Diệp Chí Phi nói xong, lắc lắc đầu. Diệp Tuệ nói:"Hai anh cố lên nha, hôm nay nhất định phải thắng!"

"Đó là phải vậy!

"Diệp Chí Phi hào khí vạn trượng. Ngụy Nam thì khá là khiêm tốn:"Chúng ta làm hết sức thì tốt rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!